Cập nhật thông tin chi tiết về Định Nghĩa Về Cái Đẹp :: Suy Ngẫm &Amp; Tự Vấn :: Chúngta.com mới nhất trên website Tvzoneplus.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Thưa tiến sĩ Adler,Có lẽ không có lĩnh vực nào mà ở đó sự bất đồng lại phổ biến như trong lĩnh vực của những phán đoán của chúng ta về cái đẹp. Có phải điều này có nghĩa rằng cái đẹp nằm trong mắt người nhìn ngắm, rằng nó là vấn đề phán đoán chủ quan đơn thuần? Hay là có một phẩm tính hoặc những phẩm tính nào đó trong đối tượng sẽ khiến chúng ta thấy nó đẹp? Tôi không biết các tác giả của những cuốn sách nổi tiếng có nói điều gì về cái đẹp khả dĩ giải quyết vấn đề khó xử này không.
J.E.T.
J.E.T. thân mến,
Hầu hết những người cố gắng định nghĩa cái đẹp đều nhất trí rằng nó dính dáng đến sự đáp ứng của ý thích. Chúng ta gọi một cái gì đó là đẹp khi nó làm chúng ta vui thích hay hài lòng ở một phương diện đặc biệt nào đó. Nhưng cái gì gây nên sự đáp ứng này từ phía chúng ta? Nó có phải là cái gì trong chính bản thân đối tượng? Nó chỉ là một phản ứng chủ quan từ phía chúng ta? Hay nó là sự kết hợp ít nhiều của hai điều này?
Chúng ta biết từ kinh nghiệm thông thường rằng mọi người không thấy đẹp đối với cùng đối tượng. Cái gì làm vui lòng một số người này lại không làm vui lòng những người khác. Thỉnh thoảng người ta vin vào điều này để nói rằng cái đẹp chỉ hiện hữu trong mắt người nhìn ngắm. Nhưng nó cũng có nghĩa rằng khi thị hiếu của một người được trau dồi, người ấy có thể hiểu rõ giá trị của những yếu tố của cái đẹp trong các đối tượng mà các đối tượng này lại không làm vui lòng những người khác bởi vì họ chưa biết cách đánh giá đúng cái đẹp đó.
Trong truyền thống của những tác phẩm lớn, hai lý thuyết nổi bật về cái đẹp được hình thành trong các trước tác của nhà thần học Cơ Đốc giáo, Thomas Aquinas, và trong các tác phẩm của một triết gia Đức hiện đại, Immanuel Kant. Aquinas và Kant dạy chúng ta rằng cái đẹp có phương diện chủ quan và phương diện khách quan. Khoái cảm thẩm mỹ mà một số đối tượng đem đến cho chúng ta có quan hệ với cái trác việt nội tại trong bản thân các đối tượng.
Luận điểm này đưa Aquinas đến phương diện khách quan của cái đẹp. Nó là cái gì trong đối tượng khiến cho nó khả tri như vậy – trong cách thế làm thỏa mãn hoặc làm vui lòng chúng ta như vậy? Câu trả lời của Aquinas là những sự vật đẹp đều có ba đặc điểm chính: tính nguyên vẹn, tính cân xứng, và tính trong sáng.
Cách dễ dàng nhất để chúng ta hiểu được cái gì ông ta nghĩ trong đầu là nhớ lại qui tắc chúng ta học trong trường để viết một bài luận hay. Chúng ta được dạy cho biết rằng một bài viết hay phải có sự thống nhất, trật tự, và mạch lạc. Nó phải là một tổng thể phức hợp trong đó mọi thành phần đều liên lạc với nhau một cách thích đáng và trong đó cấu trúc thống nhất của tổng thể nổi bật lên một cách rõ ràng. Cái gì đúng đối với một bài viết hay thì cũng đúng đối với một bức họa đẹp hay một bản nhạc tuyệt vời. Khi bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào “được làm tốt” như vậy, thì nó đẹp; và khi nó có cái trác việt này, nó hoàn toàn có thể được nhận biết và đem lại niềm vui thích cho người nhìn ngắm.
Lý thuyết của Immanuel Kant về cái đẹp được trình bày bằng những thuật ngữ hơi khác . Tương tự Aquinas, ông định nghĩa cái đẹp là cái gì mang lại cho người quan sát một kiểu vui thích không vụ lợi nào đó; nghĩa là, niềm vui thích, một cách thuần khiết và giản dị, đến từ sự thỏa mãn của chúng ta trong việc nhận biết đối tượng mà chúng ta đang chiêm ngắm. Nhưng trong lúc Aquinas đưa ra một phân tích về những yếu tố khách quan của cái đẹp, thì Kant viện đến một vài đặc điểm phổ quát của tinh thần con người làm nền tảng của ông để đưa sự phán đoán thẩm mỹ thực thụ về cái đẹp lên trên phản ứng vui thích chủ quan đơn thuần trong đối tượng. Đối với ông, cũng như đối với Aquinas, thị hiếu tốt có thể được trau dồi và những ai có nó đều có một thẩm định đúng đắn hơn về những gì thực sự là đẹp.
Đời Là Cái Gì? :: Suy Ngẫm &Amp; Tự Vấn :: Chúngta.com
Tôi thường có cái tính ngồi lê la ở các quán nước hay mon men các vũ trường nên hay nghe thấy các bạn trẻ nói câu cửa miệng: “Đời là cái đinh gì?”. Suy ngẫm mãi, tưởng như tìm được cái định nghĩa rất dân dã, mang tính triết lý bình dân về cuộc đời.
Té ra hiểu cuộc sống và sống cho ra sống mà theo định nghĩa của một hàn lâm viện sĩ tức là sống cho có hiệu quả, quả là khó. Thật ra từ cổ chí kim, chẳng hạn như đạo Phật đã quan niệm ĐỜI LÀ BỂ KHỔ rồi, nhưng đến nay theo như tôi được biết thì hình như chưa có một định nghĩa khoa học thế nào là cuộc đời.
Ta hãy xem các Bộ Bách khoa toàn thư như Oxford hay Liên Xô (cũ) cũng thấy chưa có định nghĩa này, tuy có dẫn giải thế nào là sự sống, thế nào là đời sống…
Sở dĩ cuộc đời khó định nghĩa vì nó đầy bí ẩn, không quy hoạch, kế hoạch hóa được. Nó vô cùng hấp dẫn bởi vì nó khó dự báo và đầy bất ngờ và nghịch lý nhưng nó vẫn có những quy luật riêng của nó. Cuộc đời của mỗi người lại càng thế.Cuốn sách nhỏ nằm trong dự định dài hơi của tác giả là viết: Đắc nhân tâm mới – kinh học tinh hoa bổ sung và làm phong phú cuốn sách bán chạy nhất thế giới, quen thuộc với các bạn là “Đắc nhân tâm và cổ học tinh hoa”.
Tên sách cũng có thể gọi là Tâm lý học đời thường hay triết lý đời thường nhưng tôi quyết định chọn một cái tên dễ hiểu hơn là Nghệ thuật ứng xử đời thường (100 tình huống), nay là Tâm lý học giải trí, lý thú.
Bạn đọc sẽ tìm thấy chúng trong cuốn sách này với vài điều bổ ích là tôi thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cuộc đời là gì?
Tâm lý học cũng như nghệ thuật đem lại cho con người loại tri thức mà không một khoa học nào có thể đem lại được. Đây không chỉ là sự thụ cảm tính thực tế mà còn là tri thức cuộc đời, sự thâm nhập vào những điều bí ẩn của tồn tại con người. Chẳng có gì cần thiết cho con người hơn là tri thức về cuộc đời nhưng đồng thời cũng chẳng có khái niệm nào mơ hồ hơn khái niệm “đời người”. Bản chất phức tạp và mâu thuẫn của cuộc sống con người là một cái gì rất khó đưa vào khuôn khổ những khái niệm logic trừu tượng. Những ngành khác nhau của khoa học nghiên cứu những quy luật và những phương diện khác nhau của cuộc sống, nhưng biết những quy luật của cuộc sống chưa có nghĩa là thể nghiệm những bí ẩn của cuộc sống con người. Nghệ thuật giúp cho con người hiểu và thể nghiệm những bí ẩn này. Nghệ thuật đạt tới điều này bằng cách trình bày những nghệ thuật cụ thể.
Mỗi tác phẩm chân chính của nghệ thuật đưa được con người tới gần sự nhận thức những bí ẩn của cuộc sống là vì trong sự phản ánh những yếu tố chung của một lĩnh vực nào đó. Trong những tác phẩm nghệ thuật, chúng ta vừa tiếp xúc với những hiện tượng, vừa tiếp xúc với sự đánh giá của tác giả. Sự phản ánh ở cả hai mặt như vậy cho phép ta đi sâu vào bản chất các hiện tượng và hiểu được giá trị của chúng.
Thế đời là gì???
Một đời người, “cái bình thường” chiếm đến hai phần ba hoặc ba phần tư, nên “không bình thường” mới là hiếm, là quý. Nó có khả năng gieo mầm vào tương lai bởi vì sự sống trong nó luôn luôn rất mãnh liệt, rất triệt để. Sự kết bạn giữa năm chúng tôi vô tình mà giống như những thành phần trong sự vận động của một xã hội. Tôi xin thú nhận tôi là mặt tiêu cực của sự vận động ấy, vì tôi rất thích cái bình thường, cái quen thuộc, tuổi càng lớn càng e sợ cái không bình thường, cái phiêu lưu.
Còn bốn người kia luôn được sống trong những tình huống bất thường vì họ thuộc hạng người thích sống thật mãnh liệt, thật triệt để. Một ông già đã hơn 60 tuổi, bỗng dưng bỏ vợ con ở lại thành phố, nhảy về đất cũ, tình nguyện làm thợ nạo mủ, thợ ươm cây cho vườn cao su quốc doanh. Mà đâu đã được trọng dụng ngay. Ông còn bị ngờ vực, bắt bẻ chán, tuy nhiên ông vẫn cặm cụi làm, chỉ vì ông nghĩ rằng một thân cây cối, trước khi chết, hẳn không vắt được những giọt mủ cuối cùng thì chết không thỏa.
Lại như chị Ba Thi. Một nửa đời người sống trong những tình huống bất thường, bây giờ đã có một vị trí trong xã hội, đã có uy tín ở phía sau, có thể sống mãn nguyện trong cái bình thường mà không sợ một ai chê trách. Nhưng hãy xem những hoạt động của chị. Vẫn tiếp tục dấn thân vào những thử thách mới, tạo ra những tình huống chẳng bình thường một chút nào. Mà có thể thất bại chứ, có thể mất mát uy tín đã có chứ. Một người đàn bà đến là gan góc và dũng cảm.
Lại thêm ông linh mục Vĩnh nữa. Theo tôi biết, với học vấn của ông, với đức hạnh của ông, lại thêm tính tình rất dễ mến, ông rất xứng đáng được thụ phong giám mục. Một giám mục còn trẻ lại yêu nước, lại tiến bộ, được cả hai bên chiều chuộng thì còn mong ước gì hơn. Nhưng ông cũng thuộc loại người không bình thường, dám sống cho một niềm tin đến triệt để, đến khó chịu, đến làm phiền lòng không ít người. Có thể ông thua chứ, thất bại hoàn toàn chứ, có khi còn bị đuổi ra khỏi hội Thánh cũng nên.
Còn anh Quán, bạn cũ của tôi, nhân vật yêu dấu của tôi, hình như sau nhiều chục năm sống trong một hoàn cảnh không bình thường, chắc hẳn bây giờ anh đã được sống như ý muốn, lặng lẽ, thanh thản. Việc nước một phần, việc nhà một phần, có quyền ốm đau một chút, mệt mỏi một chút, dịu dàng như thế, êm đềm như thế. Nhầm to rồi các bạn ơi! Tôi cũng đã nhầm mất một ít năm vì anh vẫn tiếp tục sống trong nguy hiểm hơn cả, trước hết vì vị trí đôi bên cũng hoán đổi. Anh đã bước ra ngoài ánh sáng, còn kẻ thù lại lẩn vào bóng tối. Mà anh thì còn biết nhiều chuyện quá, đầu óc còn sáng suốt quá, cặp mắt còn tinh tường quá, rồi sẽ có lúc chúng phải lấy mạng đổi mạng với con người cho đến hôm nay vẫn còn là “nguy hiểm”, là “ác thần”, chuyên triệt phá những mưu đồ vừa mới nhen nhóm. Anh có cái bề ngoài đến là dễ đánh lừa. Nghề của anh mà lại mệt mỏi, lừ đừ, đi lại lừng khừng, nói năng nhỏ nhẹ? Nhưng trêu anh một chút coi. Lập tức “cái vỏ” ông già sắp nghỉ hưu biến mất. Người chiến sĩ, một đời người trực tiếp đối mặt với kẻ thù, hiện ra ngay. Vẫn là một nhân vật hết sức lợi hại, vẫn tiếp tục lao về phía trước. Nếu như không cảnh giác, có thể một lúc nào đó, sẽ có đứa bắn lén một viên đạn vào lưng anh.Quán đã có lần nói với tôi: “Chắc là tôi sẽ chết như thế, tôi tự nguyện chọn một cái chết như thế, “số trời” đã định mình phải chết như thế. Mình đã chọn nó từ ngày đầu rồi, từ ba mươi năm về trước. Chiến sĩ tình báo đâu có thể chết già trên giường bệnh giữa bầu đàn thê tử!”.
Tôi thu nhặt đoạn này của anh Nguyễn Khải trong “Thời gian của người”, một cuốn tiểu thuyết tâm lý nhất trong số những cuốn sách anh đã viết ra từ trước tới nay, không chỉ vì tôi đọc sách của anh. Bây giờ tôi mới vỡ lẽ ra. Cách đây hai mươi năm, có người bảo tôi, mỗi nước có khoảng một hai nhà tình báo chiến lược cỡ quốc gia, quốc tế mà họ đều hiểu nhau và biết mặt nhau cả. Hiếm là vì vậy. Nếu sinh ra, người ta chưa phải là chiến sĩ – như Ximônốp đặt tên cho một tiểu thuyết của mình – thì tôi tin chắc rằng trong hàng triệu người may ra mới có một nhà tình báo “bẩm sinh”, mà hạnh phúc nhất của anh ta là được tự thực hiện – một khái niệm mới, tuy Mác đã nói từ lâu, nhưng bây giờ các nhà tâm lý học mới hiểu hết giá trị của nó. Con người nhiều khi tìm tòi vòng vèo mãi mới tìm thấy chính mình, trở về với mìnhvà chính mình, như theo vòng xoáy trôn ốc.
Con người thực ra cần rất nhiều và cần rất ít. Trong chương “Sự quy hoạch cuộc đời của một người kỳ quặc”, Granin nói rằng giáo sư Liubixép chỉ cần có hai thứ: Sự yên tĩnh và chỗ để sách! Sao mà ít vậy, sao mà quá nhiều vậy? Ít ra đóng hay mua mấy cái giá sách bằng sắt hoặc bằng tre, gỗ chả tốn kém gì. Nhưng sự yên tĩnh nhiều khi rất khó, bởi vì ngày nay trong cái thế giới ồn ào, sôi động này, mỗi tiếng động đều vượt ngưỡng cho phép với con số đêxiben đo áp suất của tiếng động bằng sự rì rào của cỏ cây. Những cũng chưa phải hẳn vậy, vì sự yên tĩnh của tâm hồn là vô cùng cần thiết và phải trả giá rất cao. Phải tránh mọi huyền hoặc, ảo ảnh mê lộ, tránh giàu sang phú quý, danh vọng, đối địch, ghen ghét, tị nạnh, tránh tự dằn vặt, cọ xát, đấu đá, tránh sự ồn ào của tên tuổi. Để theo đuổi sự nghiệp cho đến cùng, mặc dù biết bao người như Linbixép chết mà vẫn chưa hoàn thành ý định, ước mơ, nhưng vẫn toại nguyện. Toại nguyện, mãn nguyện từng giờ và suốt đời như một quá trình không bao giờ chấm dứt, cho đến hơi thở cuối cùng. Hạnh phúc bao giờ cũng ở phía trước. Quá trình chiếm lĩnh đối tượng (lý tưởng, sự nghiệp, tiền của, nhà cửa, danh vọng, đàn bà, vị trí, cái ghế/ chỗ ngồi trên chiếc chiếu làng) mới mang lại khoái cảm cho con người chứ không chỉ đối tượng được chiếm lĩnh. Có thể xem đó là một định luật tâm lý mà tôi cho rằng vẫn bí ẩn, ít nhất là đối với tôi. Và cứ thế chiếm lĩnh đến khi buông tay thở hắt ra mới chấm dứt.
18 Lời Phật Dạy Về Tình Yêu Đáng Suy Ngẫm
1, Nhân vốn là nhân, thế vốn là thế, bản thân thế nào thì giữ nguyên thế ấy, không cần cố gắng thay đổi sai khác.
2, Chấp nhất vì yêu, trầm mặc vì hận thì chỉ như vòng tròn luẩn quẩn; cho dù tu ba kiếp chung thuyền, chuyển 3 tấc kinh luân chung chăn gối thì chung quy lại vẫn không thoát khỏi hợp tan của nhân duyên.
3, Hứa hẹn là một loại chấp niệm, cả đời đa tình, là phúc hay họa đều khiến đôi bên đau khổ.
4, Nhân sinh trên đời như thân ở bụi gai, tâm bất động, thân bất động thì không bị tổn thương.
5, Bao dung với người bất đồng ý kiến mới vui vẻ; cố gắng thay đổi người khác chỉ rước vào khổ tâm.
6, Thản nhiên, tùy tâm, tùy duyên nhất định gặp được đúng thời điểm khai hoa nở nhụy, gặp được người đúng hẹn, đúng duyên.
7, Bởi yêu khắc cốt ghi tâm mà cảm thấy cuộc đời như mơ, kiếp trước ngoái đầu nhìn 500 lần mới đổi được 1 lần gặp mặt ở kiếp này, đừng bỏ lỡ.
8, Mệnh do mình tạo, tâm đổi thì vạn vật đổi, tâm không đổi thì vạn vật không đổi. Yêu hay không, trong lòng nhau đã rõ.
9, Trên đời việc gì cũng đều có lý do, không thể cưỡng cầu.
Hãy để cuộc đời đơn giản hơn với lời Phật dạy: Thay đổi số phận, đổi nghèo thành giàu.
10, Hữu duyên thì thời gian, không gian chẳng là khoảng cách; vô duyên có gặp cũng như không.
11, Nhân duyên trăm năm, sai trong một phút, quay đầu tìm lại, tình đã thành không.
12, Yêu rồi biệt ly, oán rồi hội hợp, buông tay về trời, tất cả đều thành hư vô.
13, Tu trăm kiếp mới chung thuyền, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối, kiếp trước ngoái đầu 500 lần đổi lại kiếp này 1 lần gặp gỡ.
14, Khi bắt đầu tình cảm dồi dào, hứa hẹn đẹp tốt cũng bởi vì nhân duyên còn vương vấn.
15, Duyên giống như băng, đem ấp trong lòng, thấy lạnh lẽo mới biết hóa ra là vô duyên.
16, Vợ chồng cùng sống cùng chết, nháy mắt là thống khổ nhưng vĩnh hằng là hạnh phúc.
17, Nhân sinh như mộng, yêu từ từ, hận cùng từ từ, kết quả đều về với cát bụi.
18, Thế giới biến đổi không ngừng, là yêu thì yêu, cùng ở một chỗ, làm nhau vui vẻ, đừng hỏi là kiếp hay duyên.
Lời Phật dạy về tình yêu, không hiểu thì cảm thấy mù mờ, hiểu thì sáng rõ như ban ngày. Dù yêu hay hận, cúi đầu, ngẩng đầu, chớp mắt đã hết một đời, hãy trân trọng những điều đã từng có cùng nhau.
11 Người Phụ Nữ Làm Thay Đổi Định Nghĩa Về Cái Đẹp Của Thế Giới
Cái tên Lea T bắt đầu khuynh đảo các sàn diễn thời trang khi nhà thiết kế Ricardo Tisci của Givenchy mang cô đến với cương vị người mẫu đại diện cho hãng vào năm 2010. Kể từ đó Lea T bắt đầu dấn thân vào những sàn diễn catwalk trải dài trên khắp thế giới. Năm 2014, cô tiếp tục trở thành gương mặt đại diện của thương hiệu sản phẩm tóc RedKen. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Lea T không phải là một người mẫu chuyển giới. Sự có mặt của cô trong làng thời trang đã cho thấy vẻ đẹp vượt xa mọi lằn ranh giới tính bấy lâu tồn tại trong quan niệm của đám đông.
Sở hữu vẻ ngoài ấn tượng của một chàng trai, người mẫu lưỡng tính Rain Dove không hề cảm thấy hối hận với những quyết định trong bước đường sự nghiệp của mình. Cô có thể diễn cả đồ cho nữ và đồ cho nam. Rain Dove cho rằng công việc của mình không đơn thuần chỉ là làm mẫu mà còn là một nhà cách mạng trong thế giới thời trang đa sắc: “Tôi nghĩ rằng mình đang tham gia một cuộc cách mạng giới tính. Phụ nữ không cần phải làm những công việc của đàn ông để hiểu về đàn ông. Họ cần phải làm tốt công việc của mình trước khi thấu hiểu được vẻ đẹp của cả 2 giới. Không có đồ nam hay đồ nữ mà chỉ có những lựa chọn trang phục giúp chúng ta tự tin khi bước ra ngoài xã hội mà thôi.”
Từng là một siêu mẫu phi giới tính khiến cả thế giới nghiêng mình ngưỡng mộ, hiện nay Andreja (tên gọi trước đây là Andrej) là một siêu mẫu chuyển giới được các nhà thiết kế thời trang cao cấp sủng ái. Trong show diễn của Jean Paul Gaultier, Andreja diễn cả đồ nam và đồ nữ.
Nữ diễn viên 30 tuổi Jamie Brewer,, người từng tham gia đóng trong bộ phim truyền hình ăn khách American Horror Story đã ghi điểm ngoạn mục và trở thành hình mẫu của nhiều phụ nữ trẻ khi cô trở thành người mẫu đầu tiên với hội chứng down được diễn Tại tuần lễ thời trang New York. Không hề có ý định lấn sân thời trang, Jamie cho biết việc cô tham gia diễn trong các show thời trang nhằm khuyến khích phái nữ ngày nay thể hiện bản thân mình không e dè ngần ngại.
Elliott là một mẫu nữ khác tự tin diễn đồ của cả hai phái và thậm chí hiện nay cô chỉ chuyên diễn đồ nam. Mặc dù từng tham gia các cuộc thi nhan sắc nhưng vẻ ngoài nam tính sắc sảo của Elliott ngày nay lại được các nhãn hàng nam giới ưa chuộng: “Người mẫu nam không nhất thiết phải luôn trẻ trung nên tôi có khá nhiều thời gian nếu đầu tư cho mảng diễn đồ nam”. Khác với Lea T hay Andreja, Elliott hoàn toàn hài lòng với hình thể và giới tính vốn có của mình.
Trái ngược với gương mặt thanh tú, Robyn Lawley lại có số đo quần áo ở ngưỡng 12 (trong khi các người mẫu bình thường chỉ có size 0 – 2). Cô đã trở thành người mẫu ngoại cỡ đầu tiên xuất hiện trên hàng loạt trang bìa các tạp chí danh tiếng. Không chỉ có vậy, cô còn thiết kế đồ bơi cho những cô gái có size quần áo như chính mình. “Tôi không nghĩ mình ngoại cỡ chút nào. Tôi đang làm tốt việc của mình – giúp các cô gái trẻ nhận ra vẻ đẹp từ chính cơ thể tự nhiên của họ” – Robyn Lawley nói.
Bạn đang xem bài viết Định Nghĩa Về Cái Đẹp :: Suy Ngẫm &Amp; Tự Vấn :: Chúngta.com trên website Tvzoneplus.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!