Cập nhật thông tin chi tiết về Ngáo Ngơ Là Gì Hả Mẹ? mới nhất trên website Tvzoneplus.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Ngáo ngơ là gì hả mẹ? – Cà phê cùng Tony
Trời ơi hết hồn, nói ủa bị sao, nó kể em nghỉ bên Phượng Tím xong cái em xin vô một ngân hàng. Hôm đó có ông nọ vô gửi tiền, ổng gửi 2 triệu đồng, em nhập dữ liệu trên máy vi tính thành 2 triệu đô la Mỹ. Em mải nhắn tin với con nhỏ bạn nên nhìn cái cửa sổ VND và USD cứ nhấp nháy nên bấm lộn, nó nhảy lên đâu cả hai ba chục tỷ trong tài khoản. Ổng khách phát hiện ra được nên rút khá nhiều tiền ở nhiều chi nhánh khác nhau. Hồi đó ngân hàng em còn chậm xử lý nên ông này đi nước ngoài mất tiêu. Cái ngân hàng bắt em đền, em không có tiền nên phải vô trỏng ngồi gỡ lịch. Hồi đó báo chí cũng không có ầm ĩ như bây giờ nên chắc anh không biết.
Nghe kể mà thấy tội nghiệp cho chữ Hiếu của nước mình. Nó thật ra chỉ phù hợp làm nghề giải trí như hát hò nhảy múa nhưng gia đình nó ép bắt học tài chính, đơn giản vì ba mẹ nó thích. Thấy người ta ngồi trong ngân hàng mát rượi đếm tiền suốt ngày, da trắng như bông bưởi nên muốn thằng con mình cũng được vậy. Nó mà không nghe theo là ông đòi từ con, bà đòi tự tử. Rồi nó cũng vì gia đình mà học, vật lộn với các con số trong giảng đường, xong đi làm nhưng ở đâu cũng bị người ta mắng chửi vì tính không để ý. Lại thêm cái tính ham vui VÔ KỶ LUẬT nữa. (Xem bài Tính kỷ luật và Kỷ luật – yếu tố quan trọng trong công việc và thành công)
Nói mới nhớ, lúc nó làm cho hãng Phượng Tím là đã có hai năm kinh nghiệm rồi, nhưng bệnh ngáo ngơ bất cẩn vẫn chưa bớt. Biết không phải là thế mạnh thì phải cố gắng để hoàn thành công việc được giao, đằng này nó cũng không tập trung nốt. Làm việc thì mở 1 lúc nhiều cửa sổ chát chit, vừa tư vấn bên yahoo cho con bạn chuyện tình cảm, vừa nói chuyện đá bóng với thằng bạn bên Skype, mở 4-5 cái trang tin tức, rồi làm admin mấy cái forum về quần áo, tình yêu, tình dục nên đầu óc bấn loạn, lúc nào cũng ngây ngây dại dại. Mình bước vào phòng thì nó vội tắt hết, bật email lên, giả vờ móc điện thoại ra gọi liền, rồi lầm bầm bữa nay khách hàng A sao không bắt máy nhỉ, cốt cho mình nghe thấy. Nó soạn thảo hợp đồng, số hợp đồng trên trang đầu là 01-MU thì trang sau là số 01-MC. Hỏi nó thì nó nói em lộn đội Manchester United qua đội Manchester City. Hay hợp đồng cho công ty Ngọc Hoa thì trang hai vẫn hiện ra tên của công ty Kim Huệ, hỏi thì nó nói chết, em lấy hợp đồng công ty Kim Huệ em sửa trang một quên sửa trang hai. Xong hỏi chứ em fax cho ai, nó nói em fax cho hai thằng luôn, Kim Huệ lẫn Ngọc Hoa đều nói đã nhận được. Ai thấy đúng thì ký fax lại. Cái mình mắng quá trời, nó ngồi buồn, nhắn tin cho người yêu nói bị sếp chửi quá, mà bản thân chẳng thấy có lỗi lầm gì (con người yêu của nó lúc đó là em kết nghĩa của mình nên méc lại). Chỉ có giấy in là nhanh hết, nó cứ in ra rồi sai, rồi sửa rồi in, lại sai lại in tiếp nên ở văn phòng, giấy nháp một mặt nhiều chất đống cao như núi.
Buôn bán làm ăn, nịnh khách đã đời cả tháng mới bán được một đơn hàng, nhưng sau đó thì thôi khỏi bán buôn gì nữa. Bữa thì nó lấy hợp đồng mua hàng với nhà cung cấp gửi luôn cho khách hàng, khách hàng biết giá mua nên lần sau ép giá chẳng còn lời lãi gì. Bữa thì lấy thông tin khách hàng gửi nhà cung cấp. Mỗi lần như vậy đều dũa nó te tua, nhưng lần nào nó cũng gân cổ lên cãi cho bằng được. Đỉnh điểm là lần ký biên nhận tiền đặt cọc, khách tới gửi 70 triệu đặt cọc, nó ghi “công ty tôi có nhận của quý khách 700 triệu”. Mình đi ngang qua thấy nó đưa cho ông khách nên mới mượn lại cái biên nhận coi, thấy sai mới hỏi nó, nó nói à em lộn một con số 0, gãi gãi đầu cười hí hí. Mình hỏi chứ bữa sau khách đòi lại tiền đặt cọc, 630 triệu đâu đưa người ta hả em, nó im lặng, ngồi suy nghĩ một lát, nhìn lên trần nhà, nhìn xuống đất rồi nói, ở đâu anh nhỉ, em cũng không biết ở đâu. Nói thôi em à, em làm sai hoài vậy chắc em nghỉ đi, chứ anh làm gì có tiền đền những lỗi ngớ ngẩn này của em. Nó giận nên nói với đồng nghiệp lỗi bé như con kiến, có sai một con số zero thôi mà ổng cũng đuổi việc. Ổng (tức Tony) dùng từ ngớ ngẩn cho lỗi đánh máy là một sự xúc phạm không thể tha thứ. Nó sẽ qua ngân hàng lớn làm cho Tony biết mặt, đừng tưởng hãng phân bón của ổng là ngon.Cái nó quày quả xách giỏ ra đi tới giờ.
Nay nó qua thăm mình, xách theo chai rượu, nói xin lỗi anh, hồi xưa anh dạy mà em không nghe. Mình nói thôi chuyện cũ bỏ qua, rồi hỏi giờ tính sao, định đi làm ở đâu chưa. Nó nói ở Việt Nam khó lắm anh, có tiền án tiền sự là người ta cũng e ngại, nên xin không được việc. Em phải đi nước ngoài anh à. Em đi làm phân tích tài chính cho các công ty chuẩn bị lên sàn chứng khoán Phnôm Pênh.
Ối. Để anh theo em qua đó anh quánh chứng khoán. Thấy công ty cao su nào loan tin nói giá trị vốn hóa 700 tỷ Ria thì có khi chỉ 70 tỷ Ria thôi. Giả sử công ty nào đó mua 3000 hecta đất trồng lúa thì có báo cáo 300 hecta, có báo cáo ghi 30000 hecta, em tung hỏa mù chả ai biết đâu mà lần. Anh biết nên anh ăn hết tụi Miên quánh gì lại. Có phàn nàn thì nó lúc nào cũng biện minh là “just a typing mistake, trứng vịt còn lộn huống hồ chi em”.
Vậy mà ai nói nó ngáo ngơ là nó kiên quyết không chịu. Cãi cho bằng được.
Bài viết được đưa vào sách Cà phê cùng Tony
Đam Mê Là Gì Hả Mẹ?
Có chuyện ngụ ngôn kể thế này, mẹ con nhà heo nói chuyện với nhau về đam mê. Heo con hỏi mẹ “đam mê là gì hả mẹ?”, heo mẹ chỉ vào chiếc đuôi của con trai mình. Nghe vậy heo con loay hoay chạy theo chiếc đuôi và dĩ nhiên chẳng thể nào bắt được.
Lúc này heo mẹ mới mỉm cười ôn tồn và nói: “Thứ chúng ta chẳng thể cầm nắm rõ ràng nhưng luôn biết nó đang kề cạnh. Nó chính là đam mê.”
Không phải chú heo nào cũng biết mình có đuôi
Từ thuở mới lọt lòng hay dạo chập chững những bước chân đầu đời nhiều người đứa trẻ bị “phẫu thuật” bỏ mất những chiếc đuôi bởi một thứ dụng cú sắc bén mang tên: áp đặt – kỳ vọng.
Đám trẻ thường loay hoay đi tìm đam mê của mình nhưng chúng không biết chiếc đuôi bị cắt bỏ khó mà mọc lại. Và liệu như mọc lại nó cũng có thể bị giải phẫu thêm một lần nữa. Người lớn nên thức tỉnh và thành thật nói với mình: “Được sống với đam mê, cũng là một loại nhân quyền”.
Ba mẹ có biết, nếu không có đam mê thì mỗi người chỉ như đang tồn tại chứ không phải sống. Khi những đứa trẻ héo hon từ bên trong, sống một cuộc đời của ai khác, ở mãi trong vùng an toàn của mình là một đều đáng thương. Ba mẹ có biết, mỗi chiếc đuôi là một thứ bản sắc tuyệt vời: chiếc đuôi đen cá tính, chiếc đuôi đỏ rực rỡ, chiếc đuôi cài nơ xinh xắn, …
Và đâu đó, mỗi chiếc đuôi sẽ viết lên một đời sống thật khác, tạo nên những màu sắc thật khác ho cuộc sống.
Hãy cảm thấy thật may mắn nếu mỗi người nhận định được chính đam mê của bản thân mình. Vì đối với rất nhiều người biết được đam mê của bản thân, được sống với đam mê là một đặc ân của tạo hóa, là một sự can trường.
Ta luôn được nghe rằng hãy hết mình với “đam mê” nhưng điều đó thì không đồng nghĩa với một sự mù quáng, ngược đãi và ngông cuồng. Đam mê cần có định hướng và cần được đối xử tử tế. Đam mê giống như một đứa trẻ, cũng cần nuôi dưỡng mỗi ngày và dạy bảo.
Nhưng trước hết hãy cho chính những đứa trẻ biết được chúng đam mê điều gì? Đây là bài toán khó nhất cần sớm tìm ra đáp án.
Đam mê là gì hả mẹ? Hãy để mẹ đi tìm cùng con.
– Học sinh sẽ được trải nghiệm lớp học thử chuẩn quốc tế với các bộ môn trong chương trình học của UK Academy như: Lắp ráp Robotic, , , Tiếng Anh cùng giáo viên bản xứ, …
– Talkshow: “Định vị đam mê cho con”, diễn giả Nguyễn Hạnh Tuyết Trinh , chuyên gia tư vấn hàng đầu trong lĩnh vực sinh trắc vân tay và khai vấn cuộc sống
Hãy Đọc ‘Hoàng Tử Bé’ Nếu Con Hỏi ‘Tình Yêu Là Gì Hả Mẹ?’
Chưa từng đến Mỹ nhưng Khang Thịnh lại hóa thân vào một cậu nhóc sinh ra và lớn lên ở Mỹ với bối cảnh gia đình, bạn bè, trường học ở Mỹ đầy chân thực, sống động và hài hước.
“Nhật ký của nhóc Alvin siêu quậy” là câu chuyện về cậu bé Alvin hiếu động luôn nghĩ ra những trò nghịch ngợm. Nhiều bạn nhỏ sẽ thích thú khi đọc những trang viết về trẻ em thời nay từ góc nhìn của một tác giả đồng trang lứa bằng giọng văn hài hước.
Trí tưởng tượng của cậu bé chưa từng đến Mỹ
Alvin đã hóa giải mọi hoạt động học tập ở trường, với bạn bè cũng như kỳ vọng của người lớn bằng những trò tinh nghịch, hồn nhiên mà trí tuệ, đôi khi còn hơi quá đà nhưng đâu đó vẫn toát lên tính giáo dục sâu sắc.
Cuốn “Nhật ký của nhóc Alvin siêu quậy” của Khang Thịnh. Ảnh: Thái Hà Books
Tác giả cuốn sách là cậu bé ở Việt Nam chưa từng đặt chân đến Mỹ nhưng lại hóa thân vào một cậu nhóc sinh ra và lớn lên ở Mỹ với bối cảnh gia đình, bạn bè, trường học ở Mỹ đầy chân thực, sống động và hài hước.
Đọc xong cuốn sách bạn có thể giữ trong lòng những thắc mắc như học sinh, cha mẹ và thầy cô ở Mỹ thì có gì khác biệt với ở Việt Nam? Nhưng cuối cùng có thể cười xoà và nghĩ rằng trẻ con ở đâu cũng vậy, luôn cần được yêu thương và tin tưởng để có thể trưởng thành.
Một cuốn truyện lôi cuốn, hóm hỉnh, vui nhộn nhưng cũng chứa đựng thông điệp ý nghĩa dành cho trẻ em, người lớn, các thầy cô và các bậc phụ huynh.
Theo dịch giả Nguyễn Bích Lan, trong khi nhiều bé tiểu học phải đánh vật với những bài văn tả cảnh, kể chuyện, thậm chí loay hoay làm các bài tập sửa lỗi chính tả thì Khang Thịnh mải mê viết cả cuốn truyện dài 200 trang với những câu văn tròn trịa.
Alvin siêu quậy trong truyện của Thịnh ham chơi game, và là nhân vật đại diện cho không ít cậu bé bằng tuổi Thịnh ngoài đời thực.
Dịch giả Nguyễn Bích Lan cho rằng, những người lớn nghiêm khắc, thay vì đặt câu hỏi một đứa trẻ siêu quậy như Alvin rồi sẽ đi đến đâu, hãy cứ đọc những trang sách này để biết trẻ em nghĩ gì.
“Xin đừng vội gọi tác giả của của cuốn sách này là thần đồng, thay vì thế, hãy cứ thưởng thức tác phẩm sáng tạo của em để bật lên những tiếng cười thích thú và góp sự khích lệ cho ước mơ sáng tạo của những em nhỏ khác. Trẻ em viết sách, tại sao không?”, dịch giả Bích Lan nói.
Câu từ trong cuốn sách hơn 200 trang của Thịnh rất tròn trịa.
Bất cứ ai cũng có thể gặp mình trong đó
Chị Phan Hồ Điệp đã thốt lên khi đọc xong cuốn sách: “Trời ơi, sao mà cậu bé con trong truyện ấy có sức lôi cuốn người đọc đi theo hành trình của cậu ấy đến thế. Mặc dù, mỗi ngày theo như miêu tả của cậu thì ‘chán ngắt’”.
Ngôi trường mới (với cái tên giống như thuốc tiêu chảy – theo liên tưởng của tác giả) rõ ràng chẳng mang lại điều gì thú vị. Thế là bắt đầu từ đây, những “phiền toái” liên tục xảy ra với cậu bé.
Những phiền toái này chắc tuổi học trò nào cũng đã từng có: Ngủ gật khi nghe thầy hiệu trưởng phát biểu, bị phạt, bị điểm B, bị ngã, kết bạn bất thành, gặp bạn là “đầu gấu”… Toàn những thứ rất “kinh điển” cho nên người đọc dù là người lớn hay trẻ con cũng bắt gặp mình trong đó.
Thôi, tạm biệt những văn mẫu với tình yêu tha thiết khi còn ngồi trên “mái nhà trường” mà có thể gặp bất cứ đâu, đến cuốn sách này, nhà trường mới thực là trường của tuổi học trò: Quậy tưng bừng.
Cái không khí tưng bừng cộng với cái sự miêu tả tưng tửng của tác giả khiến dòng văn không bị đứt đoạn theo từng ngày mà trái lại dẫn dắt người đọc trôi tuột đi theo mạch cảm xúc khi thì hồi hộp thót tim, khi thì ngao ngán, khi lại bật cười. Đáng yêu đến nhức cả răng.
Bốn chương sách: Khu phố mới và trường mới; Suốt học kỳ; Cậu bé đặc biệt; Sự giác ngộ là chuỗi tiếp nối những hoạt động, những suy nghĩ, những trăn trở, những thất vọng và hy vọng, những niềm vui và nỗi buồn.
Từ đó, ta đọc được sự trưởng thành của một cậu bé, dù cậu bé ấy chắc chẳng nhận ra mình đang lớn lên, ngay từ trong suy nghĩ.
Đồng thời, độc giả nhận ra điểm nhìn giữa người lớn và trẻ em đôi khi chẳng giống nhau. Alvin cũng không thấy nói là yêu mẹ, yêu gia đình nhưng đọc vẫn phảng phất sự yên ấm, ngọt ngào mà cậu cảm nhận từ gia đình. Alvin cũng không hề nói cần phải học kỹ năng kết bạn, kỹ năng sống cùng, sống chung nhưng đọc xong, ta bỗng bần thần nghĩ rằng, đối với tuổi học trò, hình như điều đó quan trọng hơn cả tri thức, rất nhiều.
Cuốn sách đối với các bạn nhỏ chắc sẽ thú vị như kiểu Nhật ký chú bé nhút nhát đã từng làm say đắm bao nhiêu thế hệ học trò.
Đối với người lớn, đọc xong sách các bạn sẽ nhìn đứa con của mình và tự hỏi: Có chăng vùng tối thơ ngây nhưng bất trắc và đầy xét đoán trong trí não của con mà mình chưa chạm đến?
Đối với những người làm giáo dục thì sẽ là câu hỏi: Làm thế nào để trẻ có thể nói, có thể viết một cách hồn nhiên và chúng ta sẽ yên tâm cổ vũ cho sự hồn nhiên đó mà không cần một khuôn mẫu nào cả?
Đơn giản và mong manh, chân thực và hài hước, ngây thơ và giàu suy tưởng… tất cả có trong một cuốn sách.
* Tác giả: Nguyễn Khang Thịnh– Năm sinh: 2007, ở Hà Nội. – Học sinh lớp 7 trường Nguyễn Siêu. * Thành tích: – Giải Nhì môn Toán tiếng Anh cấp quận Maths Violympic năm học 2016-2017; – Giải “Potential Translator” (Dịch giả tiềm năng) cuộc thi “Đi tìm Đại sứ văn học Ireland” năm 2017; – Đạt điểm tuyệt đối (230/230) vòng chung kết thành phố TOEFL PRIMARY năm học 2017-2018; – Cộng tác viên báo Học trò cười, chuyên đề Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng.
Bài Dự Thi My Happiness (Số 20): Tọa Độ Yêu Là Gì Hả Mẹ?
Tiếp tục hành trình Khám phá tọa độ yêu, Ban tổ chức nhận được bài dự thi của bạn Trần Bích Ngọc với bài viết: Tọa độ yêu là gì hả Mẹ?
Bài viết sau đây được gửi bởi bạn Trần Bích Ngọc ở Văn Khê, Hà Đông
“Tọa độ yêu là gì hả mẹ. Bố bảo là mẹ đang bận tìm ảnh Tọa độ yêu?” – cô con gái nhỏ 5 tuổi đang tết tóc cho em Elsa cất tiếng hỏi mẹ. Mẹ: “Chờ mẹ tí. Mẹ phải tìm cho ra bức ảnh “Tọa độ yêu” đúng chất của riêng bố mẹ”.
Trong không gian yên lặng hiếm có, chỉ vài giây sau, bỗng vang lên khúc ca mẹ ngân nga xuất thần tự chế: “Tọa độ yêu là lúc bố liêu xiêu nấu cơm, rửa bát í a. Là lúc bố hát ca “góc bếp này là của riêng tôi ối dồi ôi í à”….. Mẹ thấy ảnh rồi Su ơi!”. Cô con gái nhỏ bật cười khanh khách: “Mẹ hát cái gì thế mẹ?”. Cu cậu Juni 2 tuổi vẫn giữ vững phong cách a dua theo chị, nhìn thấy chị cười cũng ngật ngưỡng cười theo. Còn bố vẫn đứng đó, lặng thinh bóc tỏi cho món cải chíp xào.
Nếu gọi cuộc sống tươi đẹp này là 1 “bữa ăn” thì những khoảnh khắc đó được nêm nếm, hòa trộn vào nhau tạo thành 1 thứ gia vị vô cùng thanh, ngọt và vừa miệng tất cả các thành viên. 1 thứ gia vị mà dẫu có phải ăn đi ăn lại nhiều lần cũng không khi nào thấy chán. 1 thứ gia vị mà tôi đặt tên riêng bằng 2 từ “Hạnh Phúc “.
Với tôi, tại thời điểm này, ở cái ngưỡng tuổi 33 của mình, hạnh phúc chính là thứ gia vị mà tôi đã nhắc tới ở trên. Sự vui đùa của con trẻ, những tiếng cười, những giây phút cả nhà cùng nhau đi chơi, cùng nhau quây quần mà tôi là đứa láo nháo lắm trò hơn cả tụi nhỏ.
Nếu ai đó nói, hạnh phúc là thứ không thể đong đếm, không hiện hữu, không thể sờ nắm được thì với tôi là ngược lại. Hạnh phúc của tôi là người đàn ông đã cùng tôi rẽ ngang vào con đường có gắn biển “Gia đình”. Dẫu chưa 1 lần nắm tay tôi đi trên con đường đổ nhựa thật giữa phố đông người, nhưng trên con đường Gia Đình ấy, người đàn ông đó chưa 1 lần muốn buông tay ngay cả khi cãi vã.
Nếu chiều cao của hạnh phúc trong tình yêu vợ chồng, trong cuộc sống hôn nhân được tính bằng những lời có cánh thì hẳn hạnh phúc của chúng tôi đích thị là chú lùn thấp nhất thế giới với chỉ số 7 năm chưa 1 lời yêu. Nhưng nếu, sự sẻ chia, giúp đỡ “cần là có” chính là cân nặng của Hạnh Phúc thì tôi tự hào về cậu bé Hạnh Phúc béo bự của mình. Người đàn ông nặn ra cậu bé đó chưa khi nào từ chối giúp vợ bất kể việc gì. Cơm nước, chăm con, ship hàng giúp vợ, đi bất cứ đâu vợ cần. Anh không phải là người rảnh rỗi, nhưng sự nuông chiều vợ con là điều anh luôn muốn làm. Tất cả những thứ đó là những thứ mình có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận thấy một cách rõ rệt, và đó chẳng phải là Hạnh Phúc mà tất cả những người phụ nữ đang yêu, đang làm vợ, làm mẹ mong muốn có được hay sao?
Có một Hạnh Phúc to đùng có thể sờ nắn véo má mỗi ngày không chỉ của riêng tôi mà của cả chồng tôi nữa, đó chính là hai đứa trẻ. Hạnh Phúc đó to lớn hơn bất cứ thứ gì mà vợ chồng tôi có được. Nếu như khi cưới, việc trao nhẫn như một sự gắn kết, khẳng định “mình thuộc về nhau”, thì với tôi, sau này, sự gắn kết ấy được chuyển thể sang những đứa con của mình.
Cô con gái nhỏ của chúng tôi hiện là người nắm giữ hộp nhẫn cưới của bố mẹ. Thỉnh thoảng cô bé lại mang ra và hỏi: “Sao bố mẹ không đeo nhẫn?”. Chúng tôi vẫn tếu táo cười rằng: “Bố mẹ vẫn đang đeo mà. Con với em Jun là hai cái nhẫn to đùng bám dính suốt ngày đấy thôi”. “Nhẫn là nhẫn, con là con chứ sao con là nhẫn?”. “À, thì hồi cưới, bố mẹ đeo nhẫn đó vào tự dưng xuất hiện 2 đứa bọn con. Con là con của nhẫn đấy. Con không biết à?”. “Không phải, con là con bố mẹ không phải con của nhẫn” – cô nàng nửa cười nửa nhăn nhó hét to. Cả nhà lại được trận cười bò.
Nghĩ vui nhưng cũng có cái đúng, theo tôi là như vậy. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác của mình háo hức đến nhường nào khi cùng chồng đi chọn nhẫn cưới, rồi hồi hộp ra sao khi nhận cặp nhẫn được hoàn thiện có khắc trên đó là ngày cưới của vợ chồng. Có lẽ không phải chỉ riêng tôi, mà tất cả các cô gái khác đã cảm thấy rất hạnh phúc khi được đeo chiếc nhẫn đó. Một cảm giác lâng lâng, tự hào, 1 sự nâng niu đến khó tả. Tôi đã từng mất cả vài ngày chỉ để giơ tay ngắm ngía chiếc nhẫn của mình. Tất cả những cảm xúc đó được lặp lại y nguyên, đủ đầy, xen lẫn sự biết ơn trời đất khi tôi trải qua 2 cuộc sinh nở để chào đón các con của mình. Đây là những giây phút Hạnh Phúc duy nhất mà tôi không thể đong đếm được là nó nhiều ra sao, to đến cỡ nào.
Vậy nên, với quan điểm của tôi, chiếc nhẫn cưới là sự khởi nguồn của mọi hạnh phúc một cách chính thống nhất mà mình có được khi bước chân trên con đường Gia Đình. Sau khi cưới, tôi không đeo không có nghĩa là tôi không trân trọng, tôi cất đi không có nghĩa là tôi từ chối mối tình của mình, với tôi đó là sự giữ gìn cho một Hạnh Phúc hiện hữu ban đầu mà tôi không muốn mất mát!
Cuộc thi viết “My Happiness – Chia sẻ hạnh phúc khám phá tọa độ yêu” được tổ chức bởi Website tin tức tổng hợp chúng tôi và Tập đoàn Phú Quý. Cuộc thi diễn ra từ ngày 21/11/2018 đến ngày 21/12/2018 với giải thưởng là ba chuyến du lịch dành cho cặp đôi giá trị lên tới 100 triệu đồng. Cuộc thi là nơi để các bạn trẻ sẻ chia những khoảnh khắc, hành trình đến với hạnh phúc của mình. Và để kết nối những Tọa độ Yêu – đó là những điểm đến lý tưởng cho Tình yêu thăng hoa, hạnh phúc!
https://www.24h.com.vn/kham-pha-toa-do-yeu-c835.html
Bạn đang xem bài viết Ngáo Ngơ Là Gì Hả Mẹ? trên website Tvzoneplus.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!