Top 11 # Yêu Là Gì Hoàng Tử Bé Hỏi Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Tvzoneplus.com

Hãy Đọc ‘Hoàng Tử Bé’ Nếu Con Hỏi ‘Tình Yêu Là Gì Hả Mẹ?’

Chưa từng đến Mỹ nhưng Khang Thịnh lại hóa thân vào một cậu nhóc sinh ra và lớn lên ở Mỹ với bối cảnh gia đình, bạn bè, trường học ở Mỹ đầy chân thực, sống động và hài hước. 

“Nhật ký của nhóc Alvin siêu quậy” là câu chuyện về cậu bé Alvin hiếu động luôn nghĩ ra những trò nghịch ngợm. Nhiều bạn nhỏ sẽ thích thú khi đọc những trang viết về trẻ em thời nay từ góc nhìn của một tác giả đồng trang lứa bằng giọng văn hài hước.

Trí tưởng tượng của cậu bé chưa từng đến Mỹ

Alvin đã hóa giải mọi hoạt động học tập ở trường, với bạn bè cũng như kỳ vọng của người lớn bằng những trò tinh nghịch, hồn nhiên mà trí tuệ, đôi khi còn hơi quá đà nhưng đâu đó vẫn toát lên tính giáo dục sâu sắc.

Cuốn “Nhật ký của nhóc Alvin siêu quậy” của Khang Thịnh. Ảnh: Thái Hà Books

Tác giả cuốn sách là cậu bé ở Việt Nam chưa từng đặt chân đến Mỹ nhưng lại hóa thân vào một cậu nhóc sinh ra và lớn lên ở Mỹ với bối cảnh gia đình, bạn bè, trường học ở Mỹ đầy chân thực, sống động và hài hước.

Đọc xong cuốn sách bạn có thể giữ trong lòng những thắc mắc như học sinh, cha mẹ và thầy cô ở Mỹ thì có gì khác biệt với ở Việt Nam? Nhưng cuối cùng có thể cười xoà và nghĩ rằng trẻ con ở đâu cũng vậy, luôn cần được yêu thương và tin tưởng để có thể trưởng thành.

Một cuốn truyện lôi cuốn, hóm hỉnh, vui nhộn nhưng cũng chứa đựng thông điệp ý nghĩa dành cho trẻ em, người lớn, các thầy cô và các bậc phụ huynh.

Theo dịch giả Nguyễn Bích Lan, trong khi nhiều bé tiểu học phải đánh vật với những bài văn tả cảnh, kể chuyện, thậm chí loay hoay làm các bài tập sửa lỗi chính tả thì Khang Thịnh mải mê viết cả cuốn truyện dài 200 trang với những câu văn tròn trịa.

Alvin siêu quậy trong truyện của Thịnh ham chơi game, và là nhân vật đại diện cho không ít cậu bé bằng tuổi Thịnh ngoài đời thực.

Dịch giả Nguyễn Bích Lan cho rằng, những người lớn nghiêm khắc, thay vì đặt câu hỏi một đứa trẻ siêu quậy như Alvin rồi sẽ đi đến đâu, hãy cứ đọc những trang sách này để biết trẻ em nghĩ gì.

“Xin đừng vội gọi tác giả của của cuốn sách này là thần đồng, thay vì thế, hãy cứ thưởng thức tác phẩm sáng tạo của em để bật lên những tiếng cười thích thú và góp sự khích lệ cho ước mơ sáng tạo của những em nhỏ khác. Trẻ em viết sách, tại sao không?”, dịch giả Bích Lan nói.

Câu từ trong cuốn sách hơn 200 trang của Thịnh rất tròn trịa.

Bất cứ ai cũng có thể gặp mình trong đó

Chị Phan Hồ Điệp đã thốt lên khi đọc xong cuốn sách: “Trời ơi, sao mà cậu bé con trong truyện ấy có sức lôi cuốn người đọc đi theo hành trình của cậu ấy đến thế. Mặc dù, mỗi ngày theo như miêu tả của cậu thì ‘chán ngắt’”.

Ngôi trường mới (với cái tên giống như thuốc tiêu chảy – theo liên tưởng của tác giả) rõ ràng chẳng mang lại điều gì thú vị. Thế là bắt đầu từ đây, những “phiền toái” liên tục xảy ra với cậu bé.

Những phiền toái này chắc tuổi học trò nào cũng đã từng có: Ngủ gật khi nghe thầy hiệu trưởng phát biểu, bị phạt, bị điểm B, bị ngã, kết bạn bất thành, gặp bạn là “đầu gấu”… Toàn những thứ rất “kinh điển” cho nên người đọc dù là người lớn hay trẻ con cũng bắt gặp mình trong đó.

Thôi, tạm biệt những văn mẫu với tình yêu tha thiết khi còn ngồi trên “mái nhà trường” mà có thể gặp bất cứ đâu, đến cuốn sách này, nhà trường mới thực là trường của tuổi học trò: Quậy tưng bừng.

Cái không khí tưng bừng cộng với cái sự miêu tả tưng tửng của tác giả khiến dòng văn không bị đứt đoạn theo từng ngày mà trái lại dẫn dắt người đọc trôi tuột đi theo mạch cảm xúc khi thì hồi hộp thót tim, khi thì ngao ngán, khi lại bật cười. Đáng yêu đến nhức cả răng.

Bốn chương sách: Khu phố mới và trường mới; Suốt học kỳ; Cậu bé đặc biệt; Sự giác ngộ là chuỗi tiếp nối những hoạt động, những suy nghĩ, những trăn trở, những thất vọng và hy vọng, những niềm vui và nỗi buồn.

Từ đó, ta đọc được sự trưởng thành của một cậu bé, dù cậu bé ấy chắc chẳng nhận ra mình đang lớn lên, ngay từ trong suy nghĩ.

Đồng thời, độc giả nhận ra điểm nhìn giữa người lớn và trẻ em đôi khi chẳng giống nhau. Alvin cũng không thấy nói là yêu mẹ, yêu gia đình nhưng đọc vẫn phảng phất sự yên ấm, ngọt ngào mà cậu cảm nhận từ gia đình. Alvin cũng không hề nói cần phải học kỹ năng kết bạn, kỹ năng sống cùng, sống chung nhưng đọc xong, ta bỗng bần thần nghĩ rằng, đối với tuổi học trò, hình như điều đó quan trọng hơn cả tri thức, rất nhiều.

Cuốn sách đối với các bạn nhỏ chắc sẽ thú vị như kiểu Nhật ký chú bé nhút nhát đã từng làm say đắm bao nhiêu thế hệ học trò.

Đối với người lớn, đọc xong sách các bạn sẽ nhìn đứa con của mình và tự hỏi: Có chăng vùng tối thơ ngây nhưng bất trắc và đầy xét đoán trong trí não của con mà mình chưa chạm đến?

Đối với những người làm giáo dục thì sẽ là câu hỏi: Làm thế nào để trẻ có thể nói, có thể viết một cách hồn nhiên và chúng ta sẽ yên tâm cổ vũ cho sự hồn nhiên đó mà không cần một khuôn mẫu nào cả?

Đơn giản và mong manh, chân thực và hài hước, ngây thơ và giàu suy tưởng… tất cả có trong một cuốn sách.

* Tác giả: Nguyễn Khang Thịnh– Năm sinh: 2007, ở Hà Nội. – Học sinh lớp 7 trường Nguyễn Siêu. * Thành tích: – Giải Nhì môn Toán tiếng Anh cấp quận Maths Violympic năm học 2016-2017; – Giải “Potential Translator” (Dịch giả tiềm năng) cuộc thi “Đi tìm Đại sứ văn học Ireland” năm 2017; – Đạt điểm tuyệt đối (230/230) vòng chung kết thành phố TOEFL PRIMARY năm học 2017-2018; – Cộng tác viên báo Học trò cười, chuyên đề Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng.

Hãy Đọc ‘Hoàng Tử Bé’ Nếu Con Hỏi ‘Tình Yêu Là Gì Hả Mẹ?’

“Tình yêu là gì hả mẹ?”. Nếu đứa bé ngây ngô của bạn hỏi câu này, hãy đọc cho con truyện nhạc “Hoàng tử bé” – cuốn sách kinh điển cho trẻ em với phiên bản dành cho bé dưới 6 tuổi.

Một lần, con tôi nức nở chạy về nhà nói với mẹ: “Con không cần cái máy bay này nữa, cái máy bay thật của bạn Bông đẹp hơn”. Và chiếc máy bay được gấp bằng tờ lịch treo tường mà hai mẹ con đã học theo video gấp Origami đã bị “vứt xó”.

Tôi lại nhớ đến lúc con vui thế nào khi tự gấp được chiếc máy bay và chạy quanh nhà. Nhưng làm thế nào để con hiểu được với những món đồ mình tự làm ra, tự chăm sóc sẽ gần gũi với mình thế nào. Lúc đó, tôi cũng chỉ dỗ dành sao cho con vừa ý mà không đáp ứng đòi hỏi “Mua máy bay như bạn Bông”.

Tình cờ, tôi biết đến truyện nhạc Hoàng tử bé, và cũng thật may nội dung câu chuyện hướng tới đã phần nào gửi gắm những điều tôi muốn nói với con – lứa tuổi đang muốn nhìn sang nhà hàng xóm hơn là “hạnh phúc với những gì mình đang có”.

Độc giả yêu sách đều biết đến Hoàng tử bé (tên tiếng Pháp: Le Petit Prince) của nhà văn, phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry. Đến nay, 77 năm sau ngày xuất bản, cuốn sách đã được dịch sang hơn 250 ngôn ngữ (bao gồm cả tiếng địa phương) và đã bán được hơn 200 triệu bản trên khắp thế giới.

Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, cuốn sách vẫn khó hiểu đối với thiếu nhi. Dù cuốn sách được viết cho thiếu nhi, giá trị nhân văn nhận được nhiều vẫn là dành cho người lớn.

Nội dung truyện nhạc Hoàng tử bé được phỏng theo tác phẩm nguyên gốc. Cốt chuyện kể về việc Hoàng tử bé chăm sóc bông hoa hồng của mình.

“Hoàng tử bé chăm hoa hồng rất kỹ. Cậu tưới nước cho hoa khi hoa khát, lấy bình cầu che hoa khi hoa sợ gió. Cậu bảo vệ hoa, cậu còn dành thời gian để trò chuyện cùng hoa nữa. Hoa buồn cậu cũng buồn, hoa vui cậu cũng vui theo”.

Giọng văn nhẹ nhàng, rất trẻ con này như một bạn bé đợi mầm cây của mình đang lớn.

“Có lẽ, Hoàng tử bé rất yêu hoa hồng”

Tình yêu của Hoàng tử bé đã rất rõ ràng rồi nhưng hoa hồng lại “rất kiêu căng”, “nàng hay đòi hỏi” và “lời nói khiến Hoàng tử bé cảm thấy buồn”. Bấy nhiêu thế thôi cũng khiến Hoàng tử bé muốn rời hành tinh của mình.

Đến một hành tinh khác, Hoàng tử bé “bắt gặp một vườn hoa với năm ngàn bông hồng” “giống y hệt bông hồng trên hành tinh của cậu”. Hoàng tử bé cảm thấy bông hồng của mình không phải là duy nhất, “hoá ra nàng chỉ là bông hồng bình thường thôi sao?”. Hoàng tử bé khóc.

Nhưng trong lúc ấy, Cáo xuất hiện và nói rằng: Vì cậu đã dành thời gian để chăm sóc hoa, để tưới nước, để lắng nghe nàng… Và điều đó khiến nàng trở thành duy nhất. Không ai có thể thay thế nàng trong trái tim cậu cả”.

Trong giây phút nhớ lại quãng thời gian bên hoa, Hoàng tử bé hiểu được tình yêu là gì.

Vâng, định nghĩa tình yêu là như thế đó. Có sự chăm sóc, hy vọng, mong chờ và muốn là duy nhất.

Tự thân truyện nhạc Hoàng tử bé là giai điệu rất ngắn gọn về tình yêu mà ở đó những đứa trẻ phần nào hiểu được “Tình yêu là gì?” – vốn là một phạm trù chung chung.

Tại Sao Người Lớn Yêu Nhau Gọi Người Yêu Là ’Em Bé’?

Đã bao giờ bạn nghĩ tại sao mình gọi người yêu là “baby”, “honey”, “em bé”, “cục cưng”? Và không chỉ có ngần ấy từ, đã có gần 400 biệt danh tương tự. Một bài viết đã giải thích về sự tiến hóa logic cũng như những hàm nghĩa khác của cách gọi đặc biệt này.

Ảnh: Sasha Bell/SHutterstock

Album Xscape của Micheal Jackson đã vươn lên trên các bảng xếp hạng bất chấp việc kiện tụng giữa Quincy Jones và Sony Ent, hay ngay cả khi người nghe có phản hồi không tốt với bìa đĩa 3D.

Chỉ duy nhất một khía cạnh không gây tranh cãi chính là lời bài hát. Toàn bộ lời của ca khúc khá tầm thường, không có điểm nhấn hơn phần mở đầu là mấy “Baby, love never felt so good “.

Điều này dường như không đáng để nói đến vì chúng ta đã quá quen với việc người lớn sử dụng từ “baby” như một từ lãng mạn, thân mật. Nhưng liệu chúng ta có thể bỏ qua thực tế rằng từ “baby” là để chỉ “một đứa trẻ”.

“Từ baby chắc chắn có nghĩa là đứa trẻ. “Baby” là một thứ cụ thể – nhưng lại tồn tại hình ảnh về một thứ gì đó”, Logan Levkoff – tác giả của nhiều cuốn sách về tình dục và các mối quan hệ cho biết.

Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chúng ta đã sử dụng “baby” từ rất lâu rồi.

Theo từ điển Oxford, lần đầu tiên “baby” được sử dụng như một từ lãng mạn, thân mật là vào thế kỷ 17. Trong cuốn tiểu thuyết “Love-Letters Between a Nobleman and His Sister” xuất bản năm 1964 của Aphra Behn, nhân vật nam chính mang tên Philander đã tuyên bố “not able to support the thought that anything should afflict his lovely Baby” (ý nói “không dám nghĩ tới việc mọi thứ có thể làm tổn thương người yêu anh ta”). Bỏ qua tiêu đề và sự thích hợp khi sử dụng từ “baby” trong bối cảnh loạn luân, liệu “người chị” trong câu chuyện có coi mối quan hệ đó là hôn nhân.

Không chỉ những người nói tiếng Anh gọi nhau là “baby”, rất nhiều ngôn ngữ khác cũng có những từ tương tự: trong tiếng Pháp là bébé, tiếng Trung là baobei.

Sự tiến hoá có thể chính là lý do. Khi nam giới bắt đầu đối xử với người yêu mình như những đứa trẻ hay thậm chí tìm kiếm những người phụ nữ có tính khí trẻ con.

Vào giữa thế kỷ 20, nhà nghiên cứu phong tục của Áo Konrad Lorenz cho biết sự đáng yêu của những đứa trẻ chính là sự thích nghi có tiến hoá và thuận lợi, và nếu không có sự đáng yêu thì chúng không thể tồn tại.

Người lớn cần động lực để chăm sóc trẻ, và có lẽ động lực chính là sự dễ thương của chúng. Ông tin rằng nam giới đem theo suy nghĩ này tới khi trưởng thành và có xu hướng tìm kiếm những người phụ nữ có yếu tố “dễ thương” giống trẻ.

Nhưng xu hướng đó của nam giới không thể giải thích toàn bộ câu chuyện. Theo từ điển Oxford, “baby” là một từ để thể hiện tình cảm thường được sử dụng với nữ giới, thì giờ đây nó cũng được sử dụng thường xuyên với nam giới.

“Tôi thấy nữ giới cũng gọi người yêu họ là “baby” nhiều như nam giới vậy” tư vấn viên tình dục Ian Kerner cho biết.

Gọi người yêu là “baby” có vẻ hơi lạ, các nhân viên tư vấn nghĩ nếu gọi bằng biệt danh thì sẽ tốt hơn, nó tạo cho cặp đôi một thế giới riêng tư. “Khi tình cảm mãnh liệt, gọi tên riêng có vẻ không phù hợp”, nhà tâm lý học Stenven Stosny cho biết.

Một nghiên cứu năm 1993 của các nhà nghiên cứu đại học Ohio cho biết những cặp đôi hạnh phúc có xu hướng sử dụng ngôn ngữ của riêng họ hay “giao tiếp theo phong cách riêng”. Bruess và Pearson phỏng vấn 154 cặp vợ chồng theo nhiều giai đoạn: từ mới cưới cho tới mức độ hài lòng của họ về mối quan hệ, và yêu cầu họ cho biết biệt danh họ dùng gọi đối phương.

116 cặp cho biết họ sử dụng nhiều hơn một biệt danh, và tổng cộng có 370 biệt danh được kể ra. Các nhà nghiên cứu phát hiện ra sự hài lòng với mối quan hệ hôn nhân tỉ lệ thuận với số biệt danh được các cặp đưa ra, và tỉ lệ nghịch với độ tuổi của họ.

“Biệt danh như một dấu hiệu của sự thân mật” Kerner cho biết. “Họ sử dụng nó khi nói chuyện. Nếu không sử dụng nữa chính là dấu hiệu của sự thiếu thân mật”

May mắn thay, “baby” không phải là lựa chọn duy nhất của những cặp đôi muốn trở nên dễ thương.

“Sweetheart” là một lựa chọn cổ điển nhưng không đáng sợ. Mọi người sử dụng nó như từ thân mật từ thế kỷ 13. Nó được dùng lần đầu tiên trong tác phẩm của Thánh Anglo-Saxon, trong một vài tác phẩm khác của Chaucer (1374) và Shakespeare (1598).

“Honey” có thể coi là một lựa chọn an toàn khác, với lịch sử 800 năm.

Nếu bạn thay chữ “y” bằng “e”, “Babe” sẽ trở thành một tiết khác xa với từ “baby”, nhưng nó vẫn có hơi hướng trẻ em. Ray Charles sử dụng nó lần đầu xen kẽ với từ “kid”: “Oh, ma babe, waltz with me, kid”

“Một vài người phản ứng khá mạnh với những từ như “babe”. Nhiều phụ nữ không muốn bị gọi như vậy. Có thể họ cảm thấy như bị đánh giá thấp, Kerner cho biết.

Theo một nghiên cứu năm 2012 của chúng tôi “babe” là tên gọi thân mật mà phụ nữ Anh ghét nhất, ghét hơn cả “Muffin”, “Pudding” hay “puppy”.

Nếu “babe” và “baby” hết thời, các cặp đôi sẽ cần sự sáng tạo. Tuy nhiên, biệt danh lại quá phức tạp. Kerner chia sẻ “Có đợt vợ gọi tôi là “peanut” và tôi không thích biệt danh đó tẹo nào. Tôi có cảm giác như bị đánh giá thấp vậy”.

Có lẽ một số cặp đôi thực sự bỏ qua ý nghĩa của “baby” nhưng Bruesess vẫn rất lạc quan: “Theo nền văn hoá, chúng ta chấp nhận “baby” là một biệt danh để gọi người yêu. Trong hầu hết các mối quan hệ, nó được mặc định như vậy”.

Levkoff ít bị thuyết phục hơn “Baby nghe như là sở hữu cuối cùng vậy. Khi ai đó là baby của bạn, họ thuộc về bạn. Nếu chúng ta sử dụng từ này chỉ vì chúng ta muốn duy trì quan hệ với đối phương, thì có lẽ chúng ta cần xem xét lại mối quan hệ”.

Đọc Truyện: Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Tác giả: Ngạo Tài

Chương 247: Yêu đao ý nghĩa

Chương 247: Yêu đao ý nghĩa

Võ Đạo tiệc trà, biến cố tái sinh.

Quân Thần truyền nhân Trầm Dật Tiên một đôi thần bí Yêu đao thiếu nữ, mọi người chú mục, cảm xúc mênh mông.

Dù sao lấy hướng bọn họ trông thấy tột cùng nhất chiến đấu, cũng chỉ là trẻ tuổi quyết đấu.

Mà Trầm Dật Tiên cùng thiếu nữ thần bí không hề nghi ngờ cũng đạt tới Chân Võ cảnh, vượt qua xa từ trước chiến đấu cấp bậc.

“Như ngươi mong muốn, ta xuất kiếm, đến đây!”

“Đây là Chân Võ cảnh khí thế, thật là đáng sợ, chúng ta trận này mà có đúng hay không quá nhỏ nhiều?”

“Ta cũng hiểu được, ra vẻ không an toàn a?”

Phong gia dùng để tổ chức Võ Đạo tiệc trà nơi này, tự nhiên là tương đối rộng sưởng, trẻ tuổi lúc này giao phong hoàn toàn có thể dùng thích hợp.

Nhưng, hai gã Chân Võ cảnh cường giả chiến đấu kịch liệt, liền có chút miễn cưỡng.

“Mọi người chú ý tản ra, không nên bị ngộ thương!”

Hai đạo nhân ảnh hiện thân, giữ gìn trật tự hiện trường.

“Là Cổ Thanh Sơn tiền bối cùng Phong lão gia tử!”

Mọi người kinh hô.

Hai người này là Võ Đạo giới thái sơn bắc đấu, thành danh đã lâu Chân Võ cảnh Đại Tông Sư.

“Gia gia!” Phong Vũ Hà đi tới Phong Chấn Hải bên cạnh.

“Vũ Hà, nàng đến cùng người nào, ngươi hẳn là nhận thức a?” Phong Chấn Hải hỏi.

“Cái này. . . Để cho ngươi sẽ biết, có một số việc ta không thể nói lung tung!” Phong Vũ Hà kiêng kỵ nói.

“Hảo sự, cái kia xem trước một chút hai người chiến đấu tình hình!”

. . .

Trầm Dật Tiên màu đen chi kiếm nơi tay, điên cuồng xu thế lộ.

Hắn đã bị bại một lần, không có khả năng lại bại.

Hắn chặn đánh hội trước mắt bất kẻ đối thủ nào.

“Kiếm Khí Thần Long Đãng Cửu Tiêu!”

Phủ xuất thủ, tuyệt thế kiếm khí hóa thành một cái thật lớn thần long, phá tan hội trường bầu trời, uốn lượn Cửu Tiêu.

Ngay sau đó, ầm ầm rớt xuống, nhằm phía Tiêu Anh Tuyết.

Chiêu thứ nhất, mọi người liền nhìn trợn mắt hốc mồm.

Tràng diện này, khí thế kia, cái này lực phá hoại, quả nhiên cùng bọn họ không phải một cái thứ nguyên.

Trầm Dật Tiên đột phá đến Chân Võ cảnh sau đó, lực lượng đề thăng nhiều lắm.

Kiếm khí hóa thành Cửu Tiêu cự long, Tiêu Anh Tuyết vốn là nhỏ nhắn xinh xắn thân thể tại cự long trước mặt có vẻ càng thêm gầy yếu cùng đơn bạc.

Mọi người không khỏi âm thầm chảy đầy mồ hôi lạnh.

Dù sao, nàng hay là một cô bé a!

Nhưng ngay tại mọi người cho rằng Tiêu Anh Tuyết muốn bại thời điểm, thấy nàng bình tĩnh lạnh đúng, trong tay Yêu đao nổi lên hồng sắc đao mang, hướng phía cự long một đao chém xuống.

Kém xa một đao, là thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát như băng diệt cự long.

Ngay sau đó, thân ảnh lóe lên, nhanh như thiểm điện một đao bổ về phía Trầm Dật Tiên.

“Thật nhanh!”

Trầm Dật Tiên còn ở Tiêu Anh Tuyết dễ dàng phá hỏng cự long kinh ngạc trong đó, Tiêu Anh Tuyết cũng đã một đao bổ tới, làm hắn không rỗi suy tính, không rỗi phân thần, chỉ có thể nâng kiếm ứng đối.

Đang đang đang!

Danh kiếm cùng Yêu đao lúc này va chạm, bắn ra sợ mục đích hoả tinh, đao khí kiếm khí ngang dọc, làm người hoa cả mắt.

Tiêu Anh Tuyết người khoái đao nhanh hơn, người Lãnh Đao lạnh hơn, quơ đao lúc này không có một chút khoảng cách.

Trầm Dật Tiên nhất thời mệt mỏi phòng thủ, hoàn toàn bị áp chế, không có hoàn thủ cơ hội.

“Còn tuổi nhỏ, rõ ràng có thể lĩnh ngộ cao như vậy siêu đao pháp, quả thật kinh khủng!” Phong Chấn Hải không chớp mắt quan sát kịch đấu hai người, nội tâm cảm thán.

“So sánh so đo đao pháp, ta lại thêm coi trọng nàng tâm tính!” Cổ Thanh Sơn ngưng trọng nói.

Phong Chấn Hải giật mình, cũng nói: “Quả thực, nàng tâm tư ngoại trừ đao cùng trước mắt địch nhân, dường như không có vật gì khác nữa. Một khi quơ đao, trừ phi đánh bại địch nhân, bằng không tuyệt không sẽ dừng lại!”

“Lẽ nào nàng là mê võ nghệ?” Cổ Thanh Sơn nghi hoặc.

Chỉ có mê võ nghệ, mới có thể cho thấy loại ý này cảnh, một khi tiến nhập trạng thái chiến đấu, trong lòng đón thêm không tha cho những vật khác.

“Nàng không phải mê võ nghệ!” Phong Vũ Hà bỗng nhiên lắc đầu nói, “Nàng chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ!”

“Nhiệm vụ?” Cổ Thanh Sơn cùng Phong Chấn Hải đều là nghi ngờ nhìn phía Phong Vũ Hà.

“Đúng, nhiệm vụ!”

Phong Vũ Hà tựa hồ minh bạch Tiêu Anh Tuyết danh hiệu tại sao là “Yêu đao”.

Yêu đao, không chỉ là trên tay nàng cây đao kia danh tự, thay thế bề ngoài nàng bản thân chính là Long Đế một kiện sát khí.

Chỉ cần Long Đế một câu nói, Yêu đao sẽ bình định ngăn ở Long Đế trước mặt bất kỳ trở ngại nào!

. . .

“Ngươi thật chọc giận ta!”

Trầm Dật Tiên một mực bị áp chế, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trên người hiện ra một cổ vô thất kiếm ý.

Leng keng!

Kiếm ý biến hóa, hẳn là đem Tiêu Anh Tuyết vung tới một đao văng ra.

“Thì ra là thế, Trầm Dật Tiên là trực tiếp thừa kế Quân Thần kiếm ý!”

Cổ Thanh Sơn cùng Phong Chấn Hải trông thấy cái này một cổ kiếm ý, tựa hồ minh bạch Trầm Dật Tiên vì sao có thể nhanh như vậy đột phá Chân Võ cảnh.

Chân Võ cảnh tiêu chí, chính là lĩnh ngộ Võ Đạo chân ý, kiếm ý, đao ý đợi một tý cũng coi như Võ Đạo chân ý một loại.

Nhưng Trầm Dật Tiên không có lĩnh ngộ chính mình Võ Đạo chân ý, hắn là trực tiếp đi Quân Thần đường xưa, thừa kế Quân Thần kiếm ý.

Bực này tại Quân Thần trực tiếp truyền công cho Trầm Dật Tiên!

Như thế, Trầm Dật Tiên đột phá Chân Võ cảnh cũng liền không kỳ quái.

Vậy mà bởi vậy, Trầm Dật Tiên lui về phía sau đường giống như bị hủy, hắn đem vĩnh viễn bị trói buộc, mở không thoát được Quân Thần ảnh hưởng.

Chân Võ cảnh đại khái cũng chính là hắn đời này cực hạn, khó có thể lại đột phá, trừ phi có đại cơ duyên.

“Một chiêu quyết thắng a!”

Trầm Dật Tiên đã không chịu nổi tính tình, kiếm ý điên cuồng tuôn ra, tay phải ngang trong coi màu đen chi kiếm, tay trái nhẹ xóa sạch kiếm phong, trong nháy mắt tiến nhập Nhân Kiếm Hợp Nhất cảnh.

Ban đầu ở Hộ Kiếm Sơn Trang, hắn Nhân Kiếm Hợp Nhất Kiếm Cảnh còn không ổn định.

Nhưng bây giờ, hắn kế thừa Quân Thần kiếm ý, lại hoàn thiện Kiếm Cảnh, sớm liền không thể so sánh nổi.

Giờ khắc này, kiếm ý cùng Kiếm Cảnh đồng thời thi triển.

Thoáng chốc, cả người hắn chia ra làm tám, xuất hiện tám đạo ảo ảnh, thi triển tám loại bất đồng kiếm chiêu.

“Bễ Nghễ Hoàn Vũ Đãng Hồng Trần!”

Đột nhiên vừa quát, tám đạo ảo ảnh hợp lại làm một, khiến thiên địa thất sắc tuyệt thế một kiếm bay về phía Tiêu Anh Tuyết.

Tiêu Anh Tuyết thấy thế, thần sắc đông lạnh, trên người đồng dạng hiện ra một cổ cường liệt đao ý, trốn vào người đao hợp nhất cảnh.

So sánh so đo Trầm Dật Tiên kiếm chiêu hoa lệ, nàng đao không có bất kỳ hoa tiếu gì, chỉ có vấn tâm một đao, dụng tâm một chém.

Tê lạp!

Dường như hư không bị phá vỡ dấu hiệu, một cái tĩnh mịch đao mang đánh về phía Trầm Dật Tiên.

“Không đúng!”

Mạo mỹ bên cạnh cô gái áo xám tro thanh niên bỗng nhiên thần sắc biến đổi.

Tiêu Anh Tuyết một đao này nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng ẩn chứa tĩnh mịch đao ý đúng là làm hắn cũng cảm giác được tim đập nhanh.

Lấy Trầm Dật Tiên công lực như đi cứng rắn đụng một đao này, có lẽ muốn bị mất mạng tại chỗ!

Nghĩ tới đây, hắn từ trong đám người một nhảy ra, một đạo chưởng kình chui vào Trầm Dật Tiên trong cơ thể.

Có ngoại lực tương trợ, Trầm Dật Tiên kiếm thế mạnh thêm bảy chia bá đạo.

Oanh!

Tiêu Anh Tuyết đao mang cường thịnh trở lại, chung quy khó có thể chống lại hai người liên thủ, bị chấn bay ra ngoài.

Sau khi hạ xuống, nàng miễn cưỡng đứng thẳng, khóe miệng tràn ra một chút vết máu, trong thần sắc lộ ra một chút tái nhợt, ngẩng đầu lạnh lùng quan sát Trầm Dật Tiên cùng áo xám tro thanh niên.

Biến cố đột nhiên, cũng là khiến ở đây tất cả mọi người cả kinh.

Bọn họ còn đang chờ Trầm Dật Tiên cùng Tiêu Anh Tuyết phân ra thắng bại thế nào, thế nào đột nhiên toát ra cá nhân tới ngang nhúng một tay, cũng quá không biết xấu hổ a?

“Đoạn Kình Thương truyền nhân, tận là các ngươi loại này hạ lưu sao?”

Nhưng vào lúc này, Phong gia lầu các bên trên, một đạo lạnh lùng tiếng như lôi đình nổ vang, một đạo thân ảnh quen thuộc bay ra, rơi xuống Tiêu Anh Tuyết bên cạnh.