Top 7 # Yêu Nghiệt Có Nghĩa Là Gì Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 6/2023 # Top Trend | Tvzoneplus.com

Truyện: Yêu Nghiệt Trở Về

Kỳ thật đây là nội tâm chân thật của Bạch Thành,rất chân thật, chỉ là anh không tiện nói ra thôi vì sự thật này quá đột ngột làm cho anh trở tay không kịp, còn mang theo rất nhiều điều không cam lòng.

Vì sao mình lại quan tâm tới cô ấy, vì sao? Cô ấy tốt sao?

Bởi vì- Cô ấy rất tốt, vì sự thay đổi của bản thân cô, từ lúc thấy cô ấy trở nên phóng đãng xinh đẹp, đối với cô gái khác anh đã mất đi hứng thú, ** cũng đứng không nổi.

Từ trong ngực sinh ra động lòng, anh cảm giác được đáy lòng cô vô cùng thê lương, tịch mịch, liền không tự giác mà yêu thương cô.

Có khi Bạch Thành lại xem thường chính mình, quá đần độn mà chính mình cũng không nhận ra mình nữa!

Anh cũng không dám biểu đạt ra ngoài sự yếu kém ấy ra ngoài, trước kia thấy cô không hề tốt đẹp, giờ lại thấy cô rất đáng thương.

Haiz……..Bản thân anh chính là một kẻ ngu ngốc đần độn, nhưng Bạch đại thiếu anh mà lại vì phụ nữ mà đau lòng sao?

Qủa thật là yêu, chính là yêu rồi! Đặc biệt mỗi lần anh nhìn thấy nụ cười nhạt của cô, nhưng trong đôi mắt cô chỉ toàn là lạnh lẽo.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

Đây có lẽ là mẹ nó vận mệnh của chính anh, lão tử đã sống nửa cuộc đời, nhưng khi gặp đôi mắt cô thì…. …..

Trước kia mỗi khi thấy cô thì liền ghét bỏ như thấy vật bẩn, nhưng- Hiện tại càng nhìn thì lại càng mẹ nó rất vừa mắt, không vì lý do gì, chỉ là do mùi vị mà Bạch Thành anh muốn, thật là lạ.

Thù Man liền cười nhẹ, liếc Bạch Thành một cái rồi đi về phía anh- Cô đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh không còn ghê tởm Chu Nham Hinh rồi à?” Giọng nói của cô vô cùng ôn hòa.

“Cô không phải cô ấy.” Âm thanh vang dội của Lý Khanh chen vào, cực kỳ khẳng định nói.

“A….? Làm sao anh biết được?” Thù Man liền xoay người cười cười nhìn Lý Khanh, chống lại nét mặt hình sự của anh.

“Cảm giác-cũng chính là trực giác, các người quá khác nhau, có thể nói là lệch trời cách đất, không có khả năng là một người được.” Nói một cách cực kỳ khẳng định, trong mắt Lý Khanh lại chuyển sang hứng thú.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

“Nói như vậy- anh cũng bắt đầu hứng thú với tôi rồi à?”

“Không sai.”

“Là hứng thú-hay là thú vị?” Thù Man đem hai chữ tách ra rõ ràng.

“Cả hai đều có.” Lý Khanh liền cười nhạt.

“Anh muốn “làm” tôi.”

“Đúng vậy, tôi là đàn ông, tuổi còn trẻ.” Ngụ ý chính là, anh là một người đàn ông bình thường, đối với mỹ nhân mà mình thấy hứng thú cũng không xem là bất thường.

“Nhưng tôi nhìn anh rất chướng mắt”

“Tôi yêu em là được rồi.”

“Tôi không muốn thì sao?”

“Tôi nguyện ý là được.”

“Anh thật vớ vẩn.”

“Tôi thích vớ vẩn.”

“Anh muốn cưỡng gian sao?”

“Khi cần thiết.”

“Anh làm được sao?”

“Đương nhiên.”

“Thật thành thật!”

“Cảm ơn.”

Trong lòng Lý Khanh liền nói: “Thù Man, lần này tôi cũng là thành thật, rơi vào tay giặc nhanh như vậy trong đầu tôi cũng đang rất phức tạp, cũng không chịu ý chí của bản thân khống chế.”

Đúng là- Tôi không dám nói cho em biết.

Sợ em từ chối, dù sao trước kia tôi cũng đã làm tổn thương em, cho nên tôi sợ hãi.

Dùng vẻ mặt bình tĩnh để che dấu nội tâm đích thực của mình, chỉ có thể dùng thái độ thờ ơ để diễn tả tình cảm với em.

Bởi vì tôi biết, thật ra em rất lạnh lùng, lạnh tới nỗi trái tim trở nên vô tình.

Tôi đã thấy tổn thương của Văn Hoa, đau khổ của anh ta, linh hồn đang chịu sự hành hạ của Văn Hoa…..

Chỉ cần là em, tôi đều đồng ý, lại trở thành một Lưu Nhiên nữa.

Đúng như em nói, em không muốn.

Như vậy, tôi sẽ không ép em, toàn bộ đều do tôi tự nguyện.

Kỳ thật nhiều khi tôi muốn giam cầm em lại, nếu tôi làm vậy với em thì tôi sẽ mất đi trái tim của em, mất đi cả tư cách để tham gia vào…..

Thống khổ sẽ bao vây tôi, giống như Phú Tu bị em từ chối vô tình tàn nhẫn như vậy.

Như vậy, để cho tôi dễ dàng rút lui, đồng ý cho sự ích kỷ của em, có lẽ điều em muốn cũng chỉ là thế này.

Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, Lưu Nhiên đã vì em mà cam tâm trả bất kỳ cái giá nào, cho dù bằng cả sinh mệnh của anh ta!

Lý Khanh tôi từ lúc nào lại rơi mất cả trái tim?

Nam Tạm thua cá cược, chỉ sợ cũng đã mất đi cả linh hồn nhỏ bé, nhìn mắt anh ta xem, đôi mắt mỗi khi nhìn em.

Bạch Thành nảy sinh dục vọng với em.

Phú Tu chỉ sợ vì em mà cả hồn và phách đều đã rời bỏ thân thể.

Lý Khanh tôi cũng biết, bọn họ cũng hiểu, mấy người đàn ông chúng ta ngày đó đều đã biết em là Thù Man.

Thù Man chuyển tầm mắt qua nhìn Nam Tạm, Bạch Thành, Phú Tu cả ba người, cười hỏi: “Tâm tư các người cũng giống như anh ta sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Thành và Nam Tạm đều nói ra cùng một lúc, âm thanh vang dội.

Phú Tu trầm mặc không nói, mí nhíu chặt.

“Sao anh lại im lặng vậy?” Thù Man nhìn Phú Tu đang cau mày, sắc mặt cô vẫn ung dung, bình tĩnh như cũ.

“Anh yêu em-không giống như bọn họ.” Anh nhìn Thù Man bằng ánh mắt thâm tình cùng với lời nói chân thành.

“Chết tiệt!” Nam Tạm và Bạch Thành lại cùng kêu lên ăn ý.

Lý Khanh cũng trầm mặc, là nói cùng với hai người kia trong im lặng: “Chết tiệt!”

Trong lòng họ đang nói- Nếu như chúng tôi không để bụng, nhìn em và Lưu Nhiên như vậy, có thể không ghen tỵ phát cuồng sao?

“Ha ha……” Thù Man liền cười, mang theo mùi vị châm chọc, ánh mắt cô đảo qua một vòng: “Tôi không thể giải thích được, đây là một loại “ca ngợi” của các người sao, chắc chắn chứ?” Kết thúc bốn chữ, lời nói của Thù Man mang theo ý vị thâm sâu: “Hay nói là các người đã coi tôi như là con mồi mà tranh đoạt, hử? Người nào đoạt được, là có thể lên giường, phải không?”

Im lặng-mấy kẻ gây tai họa trong lòng thấy tức cười, quả thực là cô nói đúng, lần nói chuyện đêm đó, quả thật là có khuynh hướng coi cô như con mồi.

Cũng không biết khi nào, bất giác-Trái tim đã sớm thay đổi, thích sự bình tĩnh kỳ lạ của cô, thích khí chất phức tạp và thần thái trên người cô.

Hiện tại cô vẫn chưa đồng ý cô là con mồi-nhưng trong đầu bọn họ,cô đã là con mồi, là tình yêu ôm ấp trong lòng.

Nhìn thấy sự châm chọc trong mắt cô, trong mắt cô không hề có bọn họ dù chỉ là nhỏ xíu, chỉ có một mình Lưu Nhiên….

Chậc chậc, mấy yêu nghiệt trong lòng chua xót vô cùng, lại thấy đau lòng, thật mẹ nó mùi vị khó tả.

“Cũng không phải không được.” Lưu Nhiên liền nói chen vào, anh cười phong tình, đẹp trai có thể làm hoa mắt người khác. Lại nhàn nhạt liếc mọi người một cái nhìn mọi người, trong mắt là thâm ý không giấu giếm.

Ý tứ biểu đạt hết sức rõ ràng là: Các người muốn chết sao, muốn cô ấy đâu dễ dàng như vậy, đừng quên Lưu Nhiên tôi còn sống, sự lợi hại của tôi các người cũng quên rồi sao?

Trái tim của bốn yêu nghiệt liền hồi hộp một phen, thân thể theo bản năng run lẩy bẩy. Lưu Nhiên âm hiểm như vậy, bọn họ đã từng lĩnh giáo qua, bên ngoài là một bộ dáng nho nhã lạnh lùng xuất thế, nhưng không ai khi làm việc sẽ không nương tay, khổ cho người không biết, khi chết mà còn khen anh tốt.

Chậc- Lưu Nhiên ôn nhu, tâm địa độc ác, âm hiểm lợi hại, trong một vòng yêu nghiệt tại đó, anh được công nhận là phúc hắc nhất.

Truyện Yêu Nghiệt Trở Về

Kỳ thật đây là nội tâm chân thật của Bạch Thành,rất chân thật, chỉ là anh không tiện nói ra thôi vì sự thật này quá đột ngột làm cho anh trở tay không kịp, còn mang theo rất nhiều điều không cam lòng.

Vì sao mình lại quan tâm tới cô ấy, vì sao? Cô ấy tốt sao?

Bởi vì- Cô ấy rất tốt, vì sự thay đổi của bản thân cô, từ lúc thấy cô ấy trở nên phóng đãng xinh đẹp, đối với cô gái khác anh đã mất đi hứng thú, ** cũng đứng không nổi.

Từ trong ngực sinh ra động lòng, anh cảm giác được đáy lòng cô vô cùng thê lương, tịch mịch, liền không tự giác mà yêu thương cô.

Có khi Bạch Thành lại xem thường chính mình, quá đần độn mà chính mình cũng không nhận ra mình nữa!

Anh cũng không dám biểu đạt ra ngoài sự yếu kém ấy ra ngoài, trước kia thấy cô không hề tốt đẹp, giờ lại thấy cô rất đáng thương.

Haiz……..Bản thân anh chính là một kẻ ngu ngốc đần độn, nhưng Bạch đại thiếu anh mà lại vì phụ nữ mà đau lòng sao?

Qủa thật là yêu, chính là yêu rồi! Đặc biệt mỗi lần anh nhìn thấy nụ cười nhạt của cô, nhưng trong đôi mắt cô chỉ toàn là lạnh lẽo.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

Đây có lẽ là mẹ nó vận mệnh của chính anh, lão tử đã sống nửa cuộc đời, nhưng khi gặp đôi mắt cô thì…. …..

Trước kia mỗi khi thấy cô thì liền ghét bỏ như thấy vật bẩn, nhưng- Hiện tại càng nhìn thì lại càng mẹ nó rất vừa mắt, không vì lý do gì, chỉ là do mùi vị mà Bạch Thành anh muốn, thật là lạ.

Thù Man liền cười nhẹ, liếc Bạch Thành một cái rồi đi về phía anh- Cô đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh không còn ghê tởm Chu Nham Hinh rồi à?” Giọng nói của cô vô cùng ôn hòa.

“Cô không phải cô ấy.” Âm thanh vang dội của Lý Khanh chen vào, cực kỳ khẳng định nói.

“A….? Làm sao anh biết được?” Thù Man liền xoay người cười cười nhìn Lý Khanh, chống lại nét mặt hình sự của anh.

“Cảm giác-cũng chính là trực giác, các người quá khác nhau, có thể nói là lệch trời cách đất, không có khả năng là một người được.” Nói một cách cực kỳ khẳng định, trong mắt Lý Khanh lại chuyển sang hứng thú.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqđ.

“Nói như vậy- anh cũng bắt đầu hứng thú với tôi rồi à?”

“Không sai.”

“Là hứng thú-hay là thú vị?” Thù Man đem hai chữ tách ra rõ ràng.

“Cả hai đều có.” Lý Khanh liền cười nhạt.

“Anh muốn “làm” tôi.”

“Đúng vậy, tôi là đàn ông, tuổi còn trẻ.” Ngụ ý chính là, anh là một người đàn ông bình thường, đối với mỹ nhân mà mình thấy hứng thú cũng không xem là bất thường.

“Nhưng tôi nhìn anh rất chướng mắt”

“Tôi yêu em là được rồi.”

“Tôi không muốn thì sao?”

“Tôi nguyện ý là được.”

“Anh thật vớ vẩn.”

“Tôi thích vớ vẩn.”

“Anh muốn cưỡng gian sao?”

“Khi cần thiết.”

“Anh làm được sao?”

“Đương nhiên.”

“Thật thành thật!”

“Cảm ơn.”

Trong lòng Lý Khanh liền nói: “Thù Man, lần này tôi cũng là thành thật, rơi vào tay giặc nhanh như vậy trong đầu tôi cũng đang rất phức tạp, cũng không chịu ý chí của bản thân khống chế.”

Đúng là- Tôi không dám nói cho em biết.

Sợ em từ chối, dù sao trước kia tôi cũng đã làm tổn thương em, cho nên tôi sợ hãi.

Dùng vẻ mặt bình tĩnh để che dấu nội tâm đích thực của mình, chỉ có thể dùng thái độ thờ ơ để diễn tả tình cảm với em.

Bởi vì tôi biết, thật ra em rất lạnh lùng, lạnh tới nỗi trái tim trở nên vô tình.

Tôi đã thấy tổn thương của Văn Hoa, đau khổ của anh ta, linh hồn đang chịu sự hành hạ của Văn Hoa…..

Chỉ cần là em, tôi đều đồng ý, lại trở thành một Lưu Nhiên nữa.

Đúng như em nói, em không muốn.

Như vậy, tôi sẽ không ép em, toàn bộ đều do tôi tự nguyện.

Kỳ thật nhiều khi tôi muốn giam cầm em lại, nếu tôi làm vậy với em thì tôi sẽ mất đi trái tim của em, mất đi cả tư cách để tham gia vào…..

Thống khổ sẽ bao vây tôi, giống như Phú Tu bị em từ chối vô tình tàn nhẫn như vậy.

Như vậy, để cho tôi dễ dàng rút lui, đồng ý cho sự ích kỷ của em, có lẽ điều em muốn cũng chỉ là thế này.

Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, Lưu Nhiên đã vì em mà cam tâm trả bất kỳ cái giá nào, cho dù bằng cả sinh mệnh của anh ta!

Lý Khanh tôi từ lúc nào lại rơi mất cả trái tim?

Nam Tạm thua cá cược, chỉ sợ cũng đã mất đi cả linh hồn nhỏ bé, nhìn mắt anh ta xem, đôi mắt mỗi khi nhìn em.

Bạch Thành nảy sinh dục vọng với em.

Phú Tu chỉ sợ vì em mà cả hồn và phách đều đã rời bỏ thân thể.

Lý Khanh tôi cũng biết, bọn họ cũng hiểu, mấy người đàn ông chúng ta ngày đó đều đã biết em là Thù Man.

Thù Man chuyển tầm mắt qua nhìn Nam Tạm, Bạch Thành, Phú Tu cả ba người, cười hỏi: “Tâm tư các người cũng giống như anh ta sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Thành và Nam Tạm đều nói ra cùng một lúc, âm thanh vang dội.

Phú Tu trầm mặc không nói, mí nhíu chặt.

“Sao anh lại im lặng vậy?” Thù Man nhìn Phú Tu đang cau mày, sắc mặt cô vẫn ung dung, bình tĩnh như cũ.

“Anh yêu em-không giống như bọn họ.” Anh nhìn Thù Man bằng ánh mắt thâm tình cùng với lời nói chân thành.

“Chết tiệt!” Nam Tạm và Bạch Thành lại cùng kêu lên ăn ý.

Lý Khanh cũng trầm mặc, là nói cùng với hai người kia trong im lặng: “Chết tiệt!”

Trong lòng họ đang nói- Nếu như chúng tôi không để bụng, nhìn em và Lưu Nhiên như vậy, có thể không ghen tỵ phát cuồng sao?

“Ha ha……” Thù Man liền cười, mang theo mùi vị châm chọc, ánh mắt cô đảo qua một vòng: “Tôi không thể giải thích được, đây là một loại “ca ngợi” của các người sao, chắc chắn chứ?” Kết thúc bốn chữ, lời nói của Thù Man mang theo ý vị thâm sâu: “Hay nói là các người đã coi tôi như là con mồi mà tranh đoạt, hử? Người nào đoạt được, là có thể lên giường, phải không?”

Im lặng-mấy kẻ gây tai họa trong lòng thấy tức cười, quả thực là cô nói đúng, lần nói chuyện đêm đó, quả thật là có khuynh hướng coi cô như con mồi.

Cũng không biết khi nào, bất giác-Trái tim đã sớm thay đổi, thích sự bình tĩnh kỳ lạ của cô, thích khí chất phức tạp và thần thái trên người cô.

Hiện tại cô vẫn chưa đồng ý cô là con mồi-nhưng trong đầu bọn họ,cô đã là con mồi, là tình yêu ôm ấp trong lòng.

Nhìn thấy sự châm chọc trong mắt cô, trong mắt cô không hề có bọn họ dù chỉ là nhỏ xíu, chỉ có một mình Lưu Nhiên….

Chậc chậc, mấy yêu nghiệt trong lòng chua xót vô cùng, lại thấy đau lòng, thật mẹ nó mùi vị khó tả.

“Cũng không phải không được.” Lưu Nhiên liền nói chen vào, anh cười phong tình, đẹp trai có thể làm hoa mắt người khác. Lại nhàn nhạt liếc mọi người một cái nhìn mọi người, trong mắt là thâm ý không giấu giếm.

Ý tứ biểu đạt hết sức rõ ràng là: Các người muốn chết sao, muốn cô ấy đâu dễ dàng như vậy, đừng quên Lưu Nhiên tôi còn sống, sự lợi hại của tôi các người cũng quên rồi sao?

Trái tim của bốn yêu nghiệt liền hồi hộp một phen, thân thể theo bản năng run lẩy bẩy. Lưu Nhiên âm hiểm như vậy, bọn họ đã từng lĩnh giáo qua, bên ngoài là một bộ dáng nho nhã lạnh lùng xuất thế, nhưng không ai khi làm việc sẽ không nương tay, khổ cho người không biết, khi chết mà còn khen anh tốt.

Chậc- Lưu Nhiên ôn nhu, tâm địa độc ác, âm hiểm lợi hại, trong một vòng yêu nghiệt tại đó, anh được công nhận là phúc hắc nhất.

Yêu Nghiệt Chương 650: Sẽ Là Phương Pháp Gì Đâu?

Ở Triệu Đại Lực bên cạnh người vang lên âm thanh. Tự nhiên chính là Tôn Diệu âm thanh rồi!

“Là ai?”

Triệu Đại Lực kinh hãi đến biến sắc, làm sao cũng không nghĩ tới lại sẽ có người ở hắn không hề phát hiện tình huống dưới liền xuất hiện ở bên người hắn!

Phải biết hắn tuy rằng đầu sai rồi thai, tuy nhiên chính là bởi vì điểm ấy, tu vi của hắn cảnh giới cũng phải ý bảo tồn.

Dưới tình huống này đều không thể nhận ra được đối phương xuất hiện, có thể tưởng tượng được đối phương khủng bố.

“Năm trăm năm không gặp, không nghĩ tới ngươi đều không ở Thiên Đình đương chức a, hơn nữa còn thành một con ngưu yêu, thật đáng mừng a!” Tôn Diệu vừa nói, âm thanh một bên cũng ở Triệu Đại Lực trước mặt nổi lên.

“Ngươi là…?” Nghe được Tôn Diệu lại nhận biết mình, Triệu Đại Lực càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ lên, nhìn kỹ hướng người tới.

Đột nhiên, Triệu Đại Lực hai mắt lập tức trợn lên lăn đại: “Vâng… Là ngươi!”

Triệu Đại Lực làm sao cũng không nghĩ ra, xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là làm hại hắn bất mãn Ngọc đế mà bị đánh rơi thế gian kẻ cầm đầu, 500 năm trước đại nháo thiên cung Tôn Diệu.

Bây giờ yêu giới Yêu Vương chi chủ, Tề Thiên đại thánh!

Yêu giới chi vương tử Vạn Yêu Nữ Vương, vì lẽ đó ở tam giới trong, Tôn Diệu là Yêu Vương chi chủ, địa vị cao hơn Vạn Yêu Nữ Vương.

“Làm sao liền không thể là ta đâu?” Tôn Diệu nhạt cười một tiếng, chợt trêu chọc lên Triệu Đại Lực đến: “Chỉ là ta còn thực sự không nghĩ tới, đường đường Đại Lực thần lại hội xem cái trước nữ tắc nhân gia, hay vẫn là một cái bán lão từ nương, ngươi này luyến mẫu tình kết có thể không nhẹ a!”

“Ngươi… Làm sao ngươi biết?” Triệu Đại Lực bị Tôn Diệu vừa nói như thế, gương mặt đó liền xoạt một tý đỏ chót lên, làm yêu quái bị nói hắn không hề có một chút thật không tiện.

Nhưng là Tôn Diệu nhưng là biết thân phận chân thật của hắn a, ở Tôn Diệu trước mặt, hắn mới sẽ cảm thấy đặc biệt lúng túng.

“Ta hộ tống một cái con lừa trọc đến Tây Thiên lấy kinh nghiệm, đi qua nơi này! Vì lẽ đó liền biết rồi, Cao Lão trang chủ hiện tại là xin nhờ ta trợ giúp hắn trừ yêu đây.” Tôn Diệu mở miệng nói rằng, vừa nói, Tôn Diệu cũng một vừa nhìn hướng về Triệu Đại Lực phản ứng.

Quả nhiên, nói đến Tây Thiên lấy kinh nghiệm thời điểm, Triệu Đại Lực chính là sững sờ.

Được nghe lại Tôn Diệu là đến trừ yêu thời điểm, trong mắt sợ hãi màu tím càng thêm rõ ràng.

“A… Ngươi cũng là hộ tống này Đường Tăng Tây Thiên lấy kinh nghiệm? Ta cũng đúng đấy, ngươi cũng không thể giết ta, ta ở chỗ này chờ này Đường Tăng chờ đến quá lâu cho rằng hắn không đến, lúc này mới làm lên yêu quái nghề đến!” Kinh sợ một tiếng sau đó, Triệu Đại Lực vội vàng hướng Tôn Diệu giải thích lên.

Không có cách nào, tuy rằng không muốn đi Tây Thiên lấy kinh nghiệm, nhưng là Triệu Đại Lực cũng không muốn bị Tôn Diệu đương làm yêu quái giết, không thể làm gì khác hơn là nói ra sự thực đến rồi.

“Ồ? Là Như Lai này con lừa trọc an bài ngươi lại nơi này chờ đợi chứ?”

“Là là, là Như Lai phật chủ hắn tìm tới ta!” Triệu Đại Lực cả kinh, không nghĩ tới Tôn Diệu liền điểm ấy đều biết, liền vội vàng gật đầu.

Còn có đối với Tôn Diệu gọi Như Lai con lừa trọc, Triệu Đại Lực trong lòng cũng là mồ hôi lạnh chảy ròng, này nếu để cho Như Lai biết rồi, sẽ như thế nào?

Triệu Đại Lực mặc dù biết Tôn Diệu hiện tại mạnh mẽ cùng địa vị, nhưng vẫn đều không cho là Tôn Diệu ở phương diện này mạnh hơn Như Lai, đối với Tôn Diệu dám nói thế với hay vẫn là thật bội phục!

Bất quá lại vừa nghĩ Tôn Diệu trước lớn mật làm bậy… Quên đi, nói một câu Như Lai con lừa trọc đối với Tôn Diệu tới nói căn bản là không phải một chuyện!

“Vậy ngươi hiện tại dự định như thế làm? Là tiếp tục khi ngươi yêu quái, hay là muốn vâng theo Như Lai con lừa trọc đi Tây Thiên lấy kinh nghiệm đâu?” Tôn Diệu nhìn Triệu Đại Lực, nhàn nhạt hỏi.

Tuy rằng Tôn Diệu ngữ khí bình thản, nhưng là tìm đánh lại đột nhiên cảm thấy một luồng uy hiếp trấn áp mà đến, nhượng hắn cả người căng thẳng.

Hắn căn bản là đoán không ra Tôn Diệu tâm tư.

Hắn nếu như trả lời làm yêu quái, Tôn Diệu rất khả năng liền một gậy giết chết hắn.

Nhưng là hắn nếu như trả lời Tây Thiên lấy kinh nghiệm, này không thể nghi ngờ chính là ôm Như Lai bắp đùi, xem Tôn Diệu thái độ đối với Như Lai, hắn trả lời như vậy, rất lớn khả năng cũng là bị Tôn Diệu một gậy đánh chết.

“Cái này… Cái này…” Triệu Đại Lực trù trừ một chút, cuối cùng bị bức ép linh quang lóe lên, một mặt quyến rũ quay về Tôn Diệu nói: “Đại Thánh ngài nhượng ta làm thế nào, ta liền làm như thế đó!”

“Vẫn tính ngươi thức thời vụ!” Tôn Diệu lúc này mới thoả mãn nở nụ cười.

Triệu Đại Lực nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện sau lưng của hắn đều mồ hôi lạnh trải rộng, đối mặt Tôn Diệu, hắn thực sự là sợ hãi trong lòng.

“Như vậy đi, ta cùng trang chủ thiên kim nói rồi một cái tát liền năng lực đem ngươi đánh bại, vì lẽ đó chờ chút ta liền cho ngươi một cái tát, ngươi bị ta đánh bại sau đó ngươi lại cùng Đường Tăng nói ra thật tình, sau đó cũng gia nhập vào Tây Thiên lấy kinh nghiệm đội ngũ đi!”

“Đương nhiên, sau đó ngươi cũng đừng động cái gì Đường Tăng hoặc là Như Lai, đều là con lừa trọc, chỉ có thể nghe ta mệnh lệnh!”

Tôn Diệu tiếp theo nói với Triệu Đại Lực.

“Là là, Đại Thánh nói cái gì nên cái gì!” Triệu Đại Lực nào dám không theo, vội vã đồng ý.

Trong nội tâm Triệu Đại Lực cũng ở co giật không ngớt, liền vì một cái nhân loại trang chủ thiên kim liền muốn hắn bị bị đánh một trận, quá khổ rồi đi!

“Hảo, tiếp ta lấy lòng bàn tay đi!”

Ở Triệu Đại Lực trong lòng bi phẫn thời điểm, Tôn Diệu liền mở miệng.

Ầm!

Sau đó chỉ thấy Tôn Diệu hư không đánh ra một chưởng, ầm một tiếng ở Triệu Đại Lực trên không liền xuất hiện một cái to lớn dấu tay, phảng phất từ trong hư không xuyên thấu xuất đến như thế, lôi đình đan dệt.

“Phá thiên ấn!”

Oành!

Triệu Đại Lực căn bản là phản ứng không kịp nữa, toàn bộ bóng người liền bị phá thiên ấn trong số mệnh, thân hình như đạn pháo như thế hướng về mặt đất rơi tan xuống.

Ầm!

Ầm ầm!

Toàn bộ Cao Lão trang đều bởi vì Tôn Diệu như thế một đòn, đất rung núi chuyển lên, mỗi một người đều có chút không đứng thẳng được, rất nhiều người cũng là trực tiếp ngồi ngã xuống đất.

“Được… Thật là lợi hại…”

“Quá mạnh mẽ, yêu vật kia trực tiếp liền bị một cái tát đập bay…”

“Thật là khủng khiếp, cũng không biết yêu vật kia chưa chết…”

Bên trong trang hộ vệ, toàn bộ đều bị chấn kinh rồi, mục trừng líu lưỡi.

Trốn ở hương trong khuê phòng Cao Nhu, tự nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh này, trong đôi mắt đẹp dị thải liên tục, Tôn Diệu thật sự nói được là làm được, xoay tay liền trấn áp yêu quái.

“Chờ đợi hắn trong phòng phá giải mệnh cách, đến cùng sẽ là phương pháp gì đây, nhượng hắn ở trước mặt mọi người khó có thể mở miệng?”

Convert by: ๖ۣۜNhânღSinhღNhấtღMộng๖ۣۜ

Giao diện cho điện thoại

Vì Sao Yêu Nghiệt Xuất Hiện Là Điềm Báo Quốc Gia Sắp Suy Vong?

Khi chân tướng cuối cùng của lịch sử đã được vén mở, mọi người đều sẽ hiểu được đạo lý “tà không thể thắng chính“. Nhưng thời gian lâu rồi, mọi người vẫn sẽ quên đi bài học lịch sử trước đó.

“Nước sắp vong, ắt có yêu nghiệt”, đây là một câu nói xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần trong “Phong Thần diễn nghĩa”. Thật ra, quốc gia dù có trong thời kỳ hưng thịnh, đôi lúc cũng sẽ có “yêu nghiệt”: chỉ là vào lúc giang sơn đứng trước nguy cơ diệt vong, nhất định sẽ có một lượng lớn “yêu nghiệt” xuất thế. Vậy nên, câu nói “nước sắp vong, ắt có yêu nghiệt” này nếu nói một cách chính xác, thì là “quốc gia trước lúc diệt vong, yêu nghiệt hoành hành”.

Mấy chữ sai khác, lý giải của nó rất có khả năng cũng sẽ sai khác hoàn toàn.

Thật ra, khi ta tường tận nhìn thử thế giới trong “Phong Thần diễn nghĩa” thì sẽ rõ ràng ngay. Hoàng hậu và phi tần chính phái đều bị bức hại chết thảm. Còn được sủng ái thì lại là hồ ly tinh hoặc là dã kê tinh, hoặc là ngọc thạch tỳ bà tinh.

Có người có lẽ sẽ hỏi: Một quốc gia rộng lớn như vậy, có mấy con yêu tinh thì đáng kể gì?

Đúng vậy, bề mặt thì thấy chẳng có gì đáng kể cả. Nhưng một lượng lớn yêu ma xuất thế, nhất định sẽ chiếm lấy những vị trí quan trọng nguyên vốn thuộc về con người. Đây chính là nói, những kẻ ác nhân (thường thường là hóa thân của yêu ma) sẽ cưỡi lên đầu lên cổ của dân chúng thiện lương. Bản thân kẻ xấu được thế, cũng chính là lúc người tốt sẽ bị chèn ép, bị lăng nhục. Bạn thử nói xem, chuyện này có còn được xem là chuyện nhỏ nữa không? Thế đạo còn không bị đảo điên hay sao?

Giữa người lương thiện này hoặc là người lương thiện kia nắm quyền, quả thật không có khác biệt gì. Nhưng nếu đối chiếu giữa người tốt và yêu ma nắm quyền, bản chất đó chính là khác biệt một trời một vực.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, yêu ma xuất thế và kẻ xấu nắm quyền, bản thân nó cũng là một loại tồn tại khách quan. Phàm là tồn tại, đều có chỗ hợp lẽ cả: tính hợp lẽ của nó biểu hiện ở chỗ mục đích khách quan trong hiện tượng ” yêu ma xuất thế và kẻ ác nắm quyền “, chính là muốn hủy diệt triều đại này. Nếu như không có ” yêu ma xuất thế và kẻ ác nắm quyền “, triều đại này vẫn sẽ không thể sụp đổ được.

Đây chính là ý nghĩa chân thật của câu nói ” quốc gia sắp vong, ắt có yêu nghiệt làm loạn ” này. Tạm thời không đề cập đến những điều khác, chỉ tạm nói về nhóm người Viên Hồng, Ngô Long và Thường Hạo… bảy con yêu nghiệt vốn được gọi là Mai Sơn thất quái. Trước đó, nhân sĩ Triệt giáo được Thân Công Báo mời đến, tuy có các loại nhược điểm, nhưng vẫn được xem là những nhân vật xuất chúng. Đến khi Triệt giáo lụn bại, sau khi cây đổ bầy khỉ tan, đến trợ giúp Trụ Vương chỉ còn lại những sinh mệnh thấp kém loạn bát nháo mà thôi.

Bọn yêu nghiệt Viên Hồng, Ngô Long, và Thường Hạo là Trụ Vương dán bảng chiêu hiền mời đến, quan viên phụ trách tuyển mộ là Phi Liêm. Nhân sĩ được trung thần Văn Thái sư mời đến đều là những bậc kỳ nhân dị sĩ, còn Phi Liêm gian ác hại nước hại dân thì không tài nào chiêu mời được kỳ nhân dị sĩ, chỉ có thể mời được bọn yêu ma quỷ quái. Nhưng khi Trụ Vương nhìn thấy yêu quái, thì vô cùng phấn khởi, ” phong Viên Hồng làm Nguyên soái, Ngô Long và Thường Hạo làm tả hữu tiên phong, lại sai Ân Thành Tú, Lôi Khôn, Lôi Bàng, Lỗ Nhân Kiệt làm bộ tướng tùy tùng, rồi truyền đãi yến tại đền Gia Khánh “.

Điều khiến người ta cảm khái là người hiểu biết lại không có được vị trí đáng nên phải có, còn những kẻ không hiểu biết lại được hưởng trọn quyền phát biểu.

Trong “Phong Thần diễn nghĩa” có đoạn ghi chép như vậy:

” Trong có Lỗ Nhân Kiệt từ nhỏ học nhiều hiểu rộng, hiểu biết hơn người, thấy Viên Hồng hành sự không theo lễ tiết, thầm nghĩ rằng: ‘Nhìn hành sự của người này không phải là bậc tướng tài, chỉ xem hắn ta thao luyện nhân mã thì biết được ngay’. Hôm đó tiệc tan, ngay sau tạ ân. Ba ngày sau xuống giáo trường, thao diễn ba quân. Lỗ Nhân Kiệt thấy Viên Hồng hành động đều không theo đúng binh pháp, vốn không phải là đối thủ của Khương Tử Nha, nhưng lúc này là lúc cần người, Lỗ Nhân Kiệt cũng chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi “.

Sau khi Viên Hồng, Ngô Long và Thường Hạo đối trận với Khương Tử Nha giành được phần thắng trở về, Lỗ Nhân Kiệt từ ” ” và ” ” trên thân những sinh mệnh này nhận ra nguyên hình của chúng. Ông “nói với Ân Thành Tú, Lôi Bằng rằng: ” Hiền đệ, hôm này mọi người nhìn thấy quang cảnh lúc Viên Hồng, Ngô Long, Thường Hạo giao binh với Tử Nha không ?’. Mọi người nói: ” Không rõ đây là điềm chi” . Lỗ Nhân Kiệt nói: “Đây chính gọi là ‘ quốc gia hưng thịnh, trời giáng điềm may; quốc gia sắp vong, ắt có yêu nghiệt’ . Ba vị tướng bọn họ hôm nay đều là phường yêu nghiệt, không dùng hình người. Nay các lộ chư hầu đều đã hội bình ở nơi này, thật đúng là đại địch ở ngay trước mắt; ba con yêu ấy lẽ nào cự nổi sao ?”.

Lỗ Nhân Kiệt đã nhìn ra chỗ nguy hại, nhưng lại không thể làm gì hơn được: trong thời đại thị phi điên đảo, người làm vua lúc nào cũng đúng, kẻ làm bề tôi lúc nào cũng chỉ biết phải phục tùng; kẻ làm quan luôn luôn có lý, còn người làm dân mãi mãi vô lý. Một khi hôn quân, yêu ma hoặc những tên sâu dân mọt nước chiếm giữa vị trí chủ chốt, người dân trăm họ mãi mãi sẽ không thể trở mình được nữa! Chính nghĩa là sẽ không thể vực dậy được nữa.

Tại sao thiên hạ của Trụ Vương lại có vạn ma xuất thế đây? Dùng lời của Thánh nhân thì là: ” Kẻ xấu và tà linh vốn cùng phường cùng hội với nhau “.

Khi yêu nghiệt hoành hành, người tốt phải chịu chèn ép, còn kẻ xấu trái lại thì được tự do. Yêu ma cưỡi lên đầu lên cổ người ta; chân lý đã không còn được con người nhận biết đến, còn những lời dối trá lừa gạt thì có thị trường rộng khắp. Lịch sử chính là như vậy: ai cũng đều biết khái niệm “tà không thể thắng chính” này, nhưng lúc này đây ai cũng đều không tin rằng tà không thể thắng chính.

Không tin vào “tà không thể thắng chính”, bản thân nó chính là tạo nên một loại giả tướng hiện thực rằng “chính không thắng được tà”. Khi chân tướng cuối cùng của lịch sử được vén mở, mọi người đều sẽ hiểu được đạo lý “tà không thể thắng chính”.