Top 9 # Yêu Vội Vàng Là Gì Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 6/2023 # Top Trend | Tvzoneplus.com

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Sáng thứ Hai đi làm, Tô Lạc vừa vào văn phòng liền nhìn thấy Thư ký Dụ.

Sắc mặt ông ta rất khó coi.

“Cháu chào chú!” Tô Lạc đã quen với thái độ này của ông ta từ lâu.

“Tôi bảo cô đi gặp Hồ Tổng làm công tác tư tưởng, cô lại giở trò gì vậy?”

“Cháu đi nói chuyện mà.”

“Sao tôi nghe nói cô tới đó la lối om sòm?”

“Làm gì có chuyện đó. Cháu “bán sắc” cầu xin ông ta nhưng ông ta không thèm để ý đến cháu.” Tô Lạc vừa trả lời vừa ném túi xách vào tủ, bắt đầu quét dọn vệ sinh.

“Tô Lạc, cô nghiêm túc một chút đi!”

Tô Lạc đứng thẳng nguời, bỏ cây chổi ra sau cánh cửa rồi lên tiếng: Thư ký Dụ, ông ta cố tình nuốt lời, cháu còn có cách nào khác?”

“Bây giờ không phải vấn đề Hồ Tổng nuốt lời, mà là vị lãnh đạo quyên góp số đồ sưu tập này nói muốn thu hồi.”

Điều này nằm ngoài dự liệu của Tô Lạc. “Tại sao? Sao có thể thu hồi chứ?”

“Do vị lãnh đạo đó nghe nói chúng ta giở trò bịp bợm trong cuộc đấu giá.

Theo quy định trong hợp đồng, ông ấy có thể thu hồi vật phẩm đã quyên góp.” Thư ký Dụ vừa giải thích vừa ném một tờ giấy đến trước mặt Tô Lạc. “Cô tự xem đi!”

Tô Lạc cầm tờ fax lên xem, trên đó viết: “Gửi Quỹ Tâm Quang: Ngày Mười sáu tháng Ba, tôi có quyên tặng một số vật phẩm cho Quỹ để bán đấu giá lấy tiền xây dựng trường tiểu học Tâm Quang. Được biết, Quỹ có hành vi lừa đảo trong cuộc đấu giá, vi phạm mục hai, điều bảy của bản thỏa thuận, tôi quyết định thu hồi toàn bộ số vật phẩm. Người quyên tặng: Đường Như Tùng.”

Tô Lạc sốt ruột. “Chúng ta hoàn toàn trong sạch. Sao vị lãnh đạo họ Đường đó có thể tùy tiện tin lời người khác?”

“Làm sao tôi biết được? Hôm trước bảo cô đi giải thích với người ta, cô đã giải thích thế nào?”

Hồ Đại Sơn và tên họ Tiêu đó kẻ xướng người họa, rõ ràng muốn lấy lại khoản tiền đặt cọc, cháu chẳng có cách nào giải thích.”

“Không giải thích, cô cũng đừng mắng người ta một trận như vậy chứ?”

“Cháu… cháu đâu có mắng ông ta.”

“Còn không mắng? Tiểu Tần nói thiếu chút nữa là cô đánh người rồi.”

Tô Lạc quay về phía Tiểu Tần, chỉ thấy chị cúi thấp đầu sau bàn làm việc, giả bộ bận rộn làm sổ sách.

Cô quay lại, cất cao giọng với Thư ký Dụ: “Cháu mắng thì sao nào? Nếu vị lãnh đạo họ Đường đó không hiểu lý lẽ, chúng ta có thể kiện ông ta ra tòa.”

“Kiện ra tòa, kiện ra tòa. Cô tưởng việc kiện cáo dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa, động một tí là kiện người này, tố cáo người kia, còn ai dám quyên tiền cho chúng ta?” Thư ký Dụ lớn tiếng nói.

“Đã đến nước này, chú là lãnh đạo, chú tự quyết định đi.” Tô Lạc ngồi xuống ghế.

“Tô Lạc ơi Tô Lạc, không phải tôi chê cô, nhưng với tính cách tồi tệ này của cô, sớm muộn cũng hại chết chúng tôi.” Thư ký Dụ chỉ tay vào mặt cô. Nói xong, ông ta tức giận rời khỏi văn phòng.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Tô Lạc bắt máy, không ngờ là Dương Nhuệ gọi tới.

“Tô Lạc, em đi làm rồi à?”

“Vâng.”

“Hai ngày nay em vất vả nhiều, giúp anh chuyển lời hỏi thăm mọi người.”

Hôm nay, điện thoại của Dương Nhuệ nghe rất rõ, thậm chí Tô Lạc còn có thể nghe thấy tiếng thở của anh. Anh nhờ cô chuyển lời hỏi thăm chứng tỏ anh chỉ gọi điện cho một mình cô mà thôi.

“Không có gì, anh còn vất vả hơn bọn em ấy chứ.” Tô Lạc đáp, cố tỏ ra nhẹ nhõm, vui vẻ.

“Hôm nay anh ra huyện, vừa mới nói chuyện với phó chủ tịch huyện phụ trách mảng giáo dục. Ông ấy đề nghị ký một bản thỏa thuận trước.”

“Vậy sao?”

“Ừ. Sau khi ký thỏa thuận giai đoạn đầu, huyện có thể bắt tay giải quyết các thủ tục cần thiết.”

Tâm trạng Dương Nhuệ rất tốt, Tô Lạc không biết tiếp lời thế nào. Cô đột nhiên có chút hối hận vì bản thân nhất thời nóng nảy, đắc tội với người nào đó, làm hỏng cuộc bán đấu giá lần này.

“Tô Lạc, em có nghe anh nói không?” Thấy người ở đầu dây bên kia im lặng, Dương Nhuệ tưởng điện thoại có vấn đề.

“Vâng… Em vẫn đang nghe đây.”

“Em bận phải không?”

“Không ạ.”

“Anh muốn hỏi một chuyện. Trong bản thỏa thuận có quy định kỳ hạn thanh toán khoản tiền đầu tiên, em xem thời gian nào thì thích hợp?”

“Vấn đề này…” Tô Lạc ấp úng.

“Sao thế? Có phải chưa giải quyết xong không? Xảy ra chuyện gì rồi à?”

Dương Nhuệ rất nhạy cảm, lập tức hỏi ngay.

“Không có gì.” Tô Lạc vội trả lời. “Chúng ta vẫn thanh toán khoản đầu tiên là một triệu nhân dân tệ vào cuối tháng Tư như dự kiến.”

“Không có vấn đề gì thật sao?” Dương Nhuệ hỏi tiếp.

“Không đâu. Vừa rồi có người hỏi chuyện nên em không tập trung.” Tô Lạc đáp.

“Thế thì tốt, anh sẽ đi nói với bọn họ.”

“Vâng, anh cứ quyết như vậy đi!”

“Cảm ơn em, Tô Lạc. Tất cả trông cậy vào em.” Dương Nhuệ tỏ ra vui mừng.

Viền mắt Tô Lạc đột nhiên cay cay. Sau khi cúp điện thoại, cô sang phòng làm việc của Thư ký Dụ, ông ta đang không ngừng bấm điện thoại.

“Chú sao thế?”

“Điện thoại nhà vị lãnh đạo họ Đường không có ai nghe máy, di động của thư ký lại bận suốt, tôi không thể liên lạc với ông ấy.”

Thư ký Dụ nhìn cô, trầm tư vài giây rồi lên tiếng: “Hay là cô tự đi tìm ông ấy, còn tôi ở đây nghĩ cách liên lạc.”

Ông ta lại như vậy, Tô Lạc nghĩ thầm, nhưng lần này cô tràn đầy ý chí chiến đấu nên nhận lời ngay: “Được, cháu sẽ đi xem sao!”

Tô Lạc xách túi đi thẳng đến nhà vị lãnh đạo họ Đường. Nhà ông ta nằm ở một thị trấn nhỏ thuộc ngoại ô thành phố. Tô Lạc gọi cửa mãi mà không ai trả lời. Cô tìm láng giềng hỏi thăm, mới biết ông già đang nằm viện.

Tô Lạc lại quay về bệnh viện trong thành phố. Ông già họ Đường nằm trong phòng bệnh của lãnh đạo cao cấp, trên người cắm các loại dây dợ, bên cạnh chỉ có một cô hộ lý hỏi gì cũng không biết.

Tô Lạc đành đợi ở ngoài phòng bệnh. Cô vẫn chưa ăn trưa, bụng sôi ùng ục. Mãi tới tầm chạng vạng tối, bác sĩ tới kiểm tra phòng mới cho cô biết, ông già họ Đường đã hôn mê hơn một tuần.

“Vậy chuyện của ông ấy có phải do thư ký lo liệu không?”

“Thư ký ư? Thấy ông già không xong, người thư ký liền “chạy” công việc khác, làm gì có thời gian đến đây!”

“Nhưng hôm nay, cơ quan chúng tôi nhận được một bản fax dưới danh nghĩa ông Đường. Không biết là ai gửi nhỉ?”

“Có lẽ là người nhà ông ấy. Ông ấy có một cháu ngoại, thường đến thăm nom.”

“Cháu ngoại ư? Là ai vậy? Anh có điện thoại của người đó không?” Tô Lạc vội hỏi.

Bác sĩ còn chưa trả lời, đằng sau chợt vang lên tiếng nói: “Cô hỏi tôi làm gì?”

Tô Lạc quay đầu, đúng là ngõ gặp ma, lại là tay Tiêu Kiến Thành đó.

“Đúng rồi, chính là cậu ấy.” Bác sĩ chỉ vào anh ta. “Cô nói chuyện với cậu ấy đi!”

Tô Lạc ngẩn người. Tiêu Kiến Thành không thèm để ý đến cô, đi thẳng về phía phòng bệnh.

Tô Lạc đứng ngoài hành lang, vô cùng hối hận. Sớm biết anh ta có thân phận quan trọng như vậy, cô đã chủ động bày tỏ thiện chí.

Một lúc sau, Tiêu Kiến Thành quay lại, Tô Lạc quyết định mặt dày một lần, đi tới hỏi anh ta: “Tiêu Tổng, có thể nói chuyện một lát không?”

“Nói gì chứ? Tôi và cô đâu quen biết.” Tiêu Kiến Thành không thèm nhướng mày, đi thẳng ra ngoài.

Tô Lạc vội bám theo anh ta. “Tôi xin lỗi, là thái độ của tôi không tốt. Nếu có hiểu nhầm gì xin anh bỏ qua cho.”

“Chẳng có hiểu nhầm gì cả. Tôi và cô nói chuyện với nhau chưa đến mười câu, tôi cũng chẳng có hứng thú với cô.” Tiêu Kiến Thành trả lại nguyên lời của cô hôm trước.

Tô Lạc nhìn chằm chằm vào gáy anh ta, nghĩ bụng, người đàn ông kia đúng là tiểu nhân, có thù tất báo. Trên đời này, càng là tiểu nhân càng không thể dây vào.

Cô quyết định liều một phen, đi nhanh lên phía trước, đứng chắn trước mặt Tiêu Kiến Thành, ngẩng đầu nhìn anh ta. “Chúng ta đừng vòng vèo nữa, tôi đã đắc tội với anh, cho tôi xin lỗi. Anh nói đi, tôi phải làm thế nào anh mới nguôi giận.”

Tiêu Kiến Thành bị ép dừng lại ở hành lang. Anh ta ngó nghiêng, quan sát cô từ đầu đến chân rồi nhếch miệng. “Tôi muốn cô làm gì, cô cũng sẽ làm theo thật sao?”

Nghe anh ta hỏi vậy, Tô Lạc nổi da gà nhưng vẫn cứng miệng: “Đúng vậy.”

“Chẳng phải cô không có hứng thú với tôi sao?”

“Bây giờ tôi có hứng thú rồi.”

“Chẳng phải cô không quen tôi sao?”

“Bây giờ tôi quen rồi.”

Tiêu Kiến Thành đột nhiên cười ha hả. “Chuyện này coi như cho cô một bài học, làm người không thể quá lật lọng.”

Anh ta dám nói cô lật lọng, trong lòng Tô Lạc không phục nhưng ngoài miệng vẫn phải ngọt nhạt: “Anh nói phải, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Cô hiểu là được rồi.” Tiêu Kiến Thành vòng qua người cô, tiếp tục đi ra ngoài.

“Tiếp theo nên làm thế nào?” Tô Lạc dõi theo bóng lưng anh ta.

“Nên thế nào thì cứ làm thế đi.” Tiêu Kiến Thành đáp.

Nghe câu này, Tô Lạc lại đuổi theo. “Anh không thể như vậy”

“Dựa vào cái gì mà tôi không thể? Là ông ngoại tôi hồ đồ, lấy vật gia bảo của nhà đem đi quyên tặng, còn tặng cho loại người như các cô. Tôi muốn thu hồi, có gì không được chứ?”

Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu.

“Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi.

“Không dám.” Tô Lạc đáp. “Tôi chỉ muốn cầu xin anh.”

“Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.”

“Làm thế nào mới phải?” Tô Lạc hỏi.

“Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm chọc.

Tim Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn dập.

Tiêu Kiến Thành thấy vậy liền nói: “Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”

“Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi.

“Này… Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc.

“Đồ lưu manh!” Tô Lạc đáp một câu.

“Tôi cho cô hai sự lựa chọn.” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng: “Thứ nhất, ngày mai cô mang trả hết đồ cho tôi. Thứ hai, tối nay…”

Tô Lạc nghĩ thầm, sự lựa chọn thứ hai chắc chắn sẽ là tối nay cô lên giường với anh ta, đừng có hòng. Nghĩ đến đây cô càng sải bước nhanh hơn.

Ai ngờ, câu nói tiếp theo của Tiêu Kiến Thành là: “Tối nay, cô cùng tôi uống rượu. Nếu tôi uống không lại cô, chuyện này coi như chấm dứt ở đây.”

Tiêu Kiến Thành cười. “Tất nhiên.”

Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua. Ngọn gió tháng Tư mang theo không khí ẩm ướt lướt nhẹ qua mặt Tô Lạc.

Tiêu Kiến Thành báo tên khách sạn, nơi diễn ra cuộc “quyết chiến”, nhưng anh ta không đợi Tô Lạc mà tự lái xe đi trước.

Tô Lạc khó khăn lắm mới bắt được taxi đến địa điểm đó. Lúc nhân viên phục vụ dẫn cô vào phòng riêng, trong phòng đã đầy người. Nhìn thấy cô, đám đông vỗ tay đồm độp.

“Mở rượu đi!” Tiêu Kiến Thành lên tiếng.

“Đợi một lát!” Tô Lạc giơ tay ngăn lại. Cô tìm chỗ trống ngồi xuống, cầm đũa một cách tự nhiên rồi mở miệng: “Để tôi ăn chút đồ lót dạ đã.” Nói xong, cô gắp thức ăn bỏ vào bát, chén ngon lành, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh.

“Đừng vội, cô cứ ăn từ từ!” Một người đẹp ngồi bên cạnh Tiêu Kiến Thành cất giọng dịu dàng. “Kiến Thành luôn nghịch ngợm như vậy, cô không cần nghiêm túc quá. Làm gì có người phụ nữ nào đấu rượu với đàn ông?”

“Em nói sai rồi.” Tiêu Kiến Thành xen ngang. “Cô ta không phải là người phụ nữ bình thường. Lần trước, cô ta chuốc say Hồ Đại Sơn đến mức ông ta không lết nổi về nhà đấy!”

Tô Lạc chẳng thèm bận tâm, tiếp tục cúi xuống ăn.

“Cho dù có chuyện đó thì anh cũng không thể làm vậy. Ai lại cố tình hẹn con gái đấu rượu bao giờ. Anh khiến cô ấy sợ hãi rồi kìa!” Nói xong, người đẹp quay sang Tô Lạc.

“Cô đừng để ý đến anh ấy, uống rượu chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.”

Tô Lạc đã ăn được tương đối, rút khăn giấy lau miệng rồi mới lên tiếng: “Không sao, hôm nay tôi đến đây cũng là vì chuyện này. Tôi nghe theo Tiêu Tổng, anh định đấu thế nào?”

Tiêu Kiến Thành hưng phấn giơ ngón tay cái. “Ok, Ngũ Lương Dịch1, mỗi người một chai.”

“Được thôi.” Tô Lạc ngồi thẳng người, nghiêm mặt “ứng chiến”. “Anh muốn ai uống phần của người đó hay lần lượt từng chén một?”

“Ai uống phần của người đó.”

“Không thành vấn đề.” Không đợi nhân viên phục vụ đi lấy cốc mới, Tô Lạc đã đổ hết trà trong chén rồi rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

Đám người xung quanh xì xầm cảm thán.

Tiêu Kiến Thành nói với người đẹp bên cạnh: “Em thấy chưa, cô ta vốn không phải là phụ nữ.” Nói xong, anh ta cũng đổ hết nước trà, rót đầy chén rượu, gật đầu với Tô Lạc rồi uống hết.

Từ trước đến nay, Tô Lạc chưa say bao giờ. Tửu lượng của cô được rèn luyện từ nhỏ. Bố cô rất thích uống rượu. Lúc cô còn bé tí, mỗi lần ngồi ăn cơm bên cạnh bố, ông thường lấy đầu đũa chấm vào cốc rượu rồi cho cô nếm thử. Khi cô lớn hơn một chút gặp chuyện buồn bực, ông Tô sẽ gạ cô cùng uống một ly. Sau này bố mẹ ly dị, rượu đã hoàn toàn biến mất khỏi bàn ăn nhà cô, nhưng chất cồn giống như DNA của bố, đã ngấm sâu vào mạch máu của Tô Lạc.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Kiến Thành và cô rót hết chén này đến chén khác. Hai người vẫn tỏ ra bình thường. Gương mặt Tô Lạc hơi ửng đỏ, còn Tiêu Kiến Thành không thay đổi sắc mặt, chỉ là trong mắt vằn tia máu.

“Lại mở một chai nữa chứ?” Tiêu Kiến Thành hỏi cô.

“Tùy anh.” Tô Lạc đáp.

“Được rồi, hai người đừng uống nữa, coi như huề nhau đi.” Người đẹp ngồi bên cạnh khuyên nhủ.

“Hôm nay không thể huề.” Tiêu Kiến Thành cắt ngang lời cô ta. “Nhất định phải phân thắng thua.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang chai mới tới. Hai người lại rót đầy, Tô Lạc giơ cao chén rượu. “Tiêu Tổng, tôi kính anh nên sẽ cạn trước.”

Tiêu Kiến Thành cũng nâng chén. Anh ta vừa chuẩn bị đưa lên miệng thì người đẹp vội đoạt lại. “Kiến Thành, anh đừng uống nữa, sẽ chết người đó.”

“Không sao, mau trả cho tôi đi!” Tiêu Kiến Thành giằng lại, nhanh chóng uống hết.

Tô Lạc phát hiện, vào thời khắc nuốt rượu xương cổ họng, sắc mặt Tiêu Kiến Thành lộ vẻ đau đớn. Cô biết, thắng lợi đang ở trong tầm tay mình.

Đám đông xung quanh trở nên yên tĩnh, chuyện thắng thua sắp có kết quả.

Tiêu Kiến Thành vừa rót rượu vào chén của Tô Lạc vừa lên tiếng: “Cô không xong rồi thì chịu thua đi. Đừng… đừng để lan truyền ra ngoài… rằng tôi bắt nạt phụ nữ.”

Anh ta vẫn nói năng trôi chảy nhưng bàn tay cầm chai rượu đã không còn chịu sự khống chế của bộ não, thậm chí rót chệch cả ra ngoài.

Người đẹp bên cạnh vội giằng lấy chai rượu, đồng thời cất giọng sốt ruột: “Để em uống cho!”

Tiêu Kiến Thành đẩy cô ta, gầm lên: “Phụ nữ biết gì! Lúc đàn ông uống rượu hãy tránh xa một chút, đừng lo chuyện bao đồng.”

Người đẹp không tức giận, chỉ nhỏ nhẹ: “Anh đừng uống nữa có được không?”

Tô Lạc im lặng, để mặc anh ta rót cho mình. Sau đó, cô nâng cốc, lại một hơi uống cạn, Tiêu Kiến Thành nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, anh ta cũng uống hết phần của mình.

Đến chén thứ ba, Tiêu Kiến Thành đứng dậy. Anh ta dường như muốn đi đến bên Tô Lạc để chạm cốc với cô. Ai ngờ, đôi chân mềm nhũn, anh ta liền đổ người xuống sofa, không thể đứng lên được nữa.

Người bên cạnh vội đỡ anh ta nằm thẳng trên ghế. Tô Lạc bình thản đi đến bên Tiêu Kiến Thành, hỏi anh ta: “Tiêu Tổng, anh còn uống được nữa không?”

“Tất nhiên! Tôi vẫn… vẫn… có thể uống!” Tiêu Kiến Thành nhắm mắt, miệng lè nhè.

“Đừng uống nữa, anh say rồi.” Người đẹp ngồi xuống sofa, vỗ nhẹ lên mặt anh ta.

“Tôi không say, còn lâu mới say.” Tiêu Kiến Thành đột nhiên mở mắt, định ngồi dậy nhưng lực bất tòng tâm.

Tô Lạc đứng bên cạnh, tay vẫn cầm chén rượu vừa rót đầy. Cô lại đưa lên miệng uống hết.

Tiêu Kiến Thành nằm trên ghế, chỉ tay vào cô. “Này! Tô… Tô Lạc, cô đừng, đi, tôi vẫn có thể uống tiếp…”

Tô Lạc mỉm cười, cầm túi xách đi khỏi phòng ăn, để lại sau lưng vô số ánh mắt của mọi người. Tuy nhiên, dáng vẻ tao nhã của cô chỉ duy trì vài giây. Cánh cửa vừa khép lại, cô lập tức chạy như bay vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn ọe.

Thật ra hôm nay, Tô Lạc đã uống đến cực hạn, nhưng dù sao cũng thắng, điều này khiến cô rất phấn khởi.

Tô Lạc vặn vòi nước rửa mặt. Sau đó, cô ngắm mình trong gương, hít một hơi thật sâu rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Trên hành lang có mấy người đang dìu Tiêu Kiến Thành đi ra ngoài. Anh ta ngoẹo đầu vào vai bạn, gần như không còn biết trời đất là gì nữa.

Người đẹp đi sau bọn họ nhìn thấy Tô Lạc liền hỏi: “Cô không sao đấy chứ?”

Tô Lạc cười cười, cố gắng giữ bước chân bình ổn. “Tôi không sao.” “Tôi phục cô thật đấy, tôi không uống được rượu, dù chỉ một giọt.”

“Uống rượu đâu phải chuyện tốt đẹp gì, không biết càng tốt.” Tô Lạc nói. “Cô muốn đi đâu? Để tôi đưa cô đi.” Người đẹp hỏi.

“Không cần.” Tô Lạc xua tay. “Cô cứ tiễn Tiêu Tổng đi.”

“Vậy cũng được, sau này có cơ hội, chúng ta nói chuyện sau.” Người đẹp nhấc đôi giày cao gót, lạch cạch đi xuống cầu thang.

Tô Lạc nhìn mà thấy lo cho cô ta. Trong mắt cô, đi giày cao gót đúng là một việc đòi hỏi kỹ thuật cao, chẳng khác nào biểu diễn xiếc.

Sau khi đưa Tiêu Kiến Thành lên ô tô, mấy người đàn ông quay lại khách sạn. Nhìn thấy Tô Lạc, họ đều giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng.

Một người đàn ông trung niên cười híp mắt, tiến lại gần “Nữ trung hào kiệt, tối nay cô định đi đâu, có đi quán bar với chúng tôi không?”

“Cảm ơn, tôi không đi.”

“Cho tôi số điện thoại, lần sau tôi mời cô uống rượu.”

Ông ta nói tiếp.

Tô Lạc vội đi qua đường. Cô biết, nếu còn nấn ná ở nơi đó nhiều khả năng sẽ lại rước họa vào thân.

“Này, cô chẳng nể mặt tôi gì cả.” Người đàn ông trung niên cất cao giọng sau lưng Tô Lạc, cả đám liền cười ha hả.

Sức mạnh của chất cồn đúng là kinh khủng, Tô Lạc ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Bà Nhạc đang cùng mấy người bạn chơi mạt chược ở ngoài sân. Thấy con gái thức giấc, bà liền nói: “Mau lại đây chơi giúp tôi hai ván, bếp lò của tôi sắp tắt lửa rồi.”

Tô Lạc bất đắc dĩ ngồi xuống thay vị trí của mẹ.

Bà Nhạc vừa đổi viên than khác vừa hỏi: “Tối qua cô đi đâu mà uống nhiều thế?”

“Con cùng bạn ra ngoài ăn cơm.” Tô Lạc vừa mở miệng, hơi rượu trong dạ dày lại ợ lên cổ họng.

“Ăn bữa cơm mà phải uống nhiều như vậy à? Cô là con gái, ngộ nhỡ uống say sẽ thiệt thòi đấy có biết không?”

“Không có chuyện đó đâu mẹ.” Tô Lạc đáp.

“Hừ, cô và thằng bố khốn kiếp của cô chẳng khác gì nhau, suốt ngày chỉ biết uống rượu, chơi bời, chẳng quan tâm đến gia đình. Ông ta bỏ mặc hai đứa con cho tôi, chỉ biết phong lưu ở bên ngoài…” Bà Nhạc mắng Tô Lạc, lại thân thiện nhắc đến người đàn ông bạc tình.

“Lấy được Thanh nhất sắc2 rồi đây này.” Tô Lạc hét lớn.

Bà Nhạc vội vàng bỏ cái gắp than, chạy nhanh đến. Thấy Tô Lạc ngả bài, bà cất giọng vui vẻ: “Cuối cùng tôi cũng có thể thắng một lần, bù vào khoản hôm nay không bán hàng.

“Mẹ tự tính xem bao nhiêu tiền?” Tô Lạc nhân cơ hội đứng dậy nhường chỗ cho mẹ. Bà Nhạc liền ngồi xuống, bảo mấy người chơi đưa tiền.

Tô Lạc đi vào nhà vệ sinh đánh răng. Đúng lúc này di động đổ chuông, cô chạy vội ra ngoài lục tìm điện thoại. Là Thư ký Dụ gọi tới.

“Tô Lạc, cô đang ở đâu? Sao vẫn chưa đi làm?”

“Cháu… Nhà cháu có chút việc” Tô Lạc ấp úng, uống rượu say không phải là lý do hay ho.

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Cô mau đến cơ quan đi. Công ty đấu giá nói người nhà ông Đường đang ở chỗ bọn họ.”

“Ở chỗ bọn họ làm gì cơ?”

“Nói muốn thu hồi vật phẩm quyên tặng.”

“Cái gì? Không thể nào!” Miệng vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, Tô Lạc ngạc hỏi lại.

Tô Lạc lập tức đến công ty đấu giá. Cô vừa đi nhanh trên hành lang vừa ngó nghiêng tìm kiếm hình bóng của Tiêu Kiến Thành.

Thư ký Dụ đi sau cô, hét lớn: “Ở bên này, cô đi đâu thế?”

“Vâng.” Tô Lạc quay lại.

Thư ký Dụ chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi ở trong phòng. “Đây là luật sư của ông Đường, luật sư Châu. Còn đây là Tô Lạc, chủ nhiệm bộ phận lo quyên góp của cơ quan chúng tôi.”

Người đàn ông giơ tay về phía cô. “Chào cô!”

Tô Lạc lịch sự chạm nhẹ vào tay anh ta, đồng thời hỏi: “Tiêu Kiến Thành đâu rồi?”

Luật sư Châu cảm thấy hơi bất ngờ, hỏi lại: “Cô quen Tiêu Tổng sao?”

Thư ký Dụ thắc mắc: “Người đó là ai vậy?”

Tô Lạc không giải thích, hỏi dồn dập luật sư Châu: “Tiêu Kiến Thành đang ở đâu? Anh ta không đến sao?”

“Tôi đại diện cho đương sự là ông Đường.” Luật sư Châu đáp.

“Đừng nói vớ vẩn nữa, ông Đường hiện đang nằm bất động trên giường bệnh, không thể mở miệng, anh đại diện cho ông ấy kiểu gì?” Tô Lạc sốt ruột, nói năng không kiêng dè.

Nghe câu chất vấn của cô, luật sư Châu cứng họng, đành chuyển hướng: “A… Người giám hộ của ông Đường sẽ thay mặt ông ấy.”

“Nếu là vậy, anh mau gọi người giám hộ đến đây.” Tô Lạc cất cao giọng, cô cảm thấy bây giờ khó có thể khống chế tâm trạng, chắc là do chất cồn trong người vẫn chưa tan hết.

Không muốn nhiều lời với cô, luật sư Châu liền quay sang Thư ký Dụ. “Thư ký Dụ, chuyện này tôi cũng rất lấy làm tiếc. Nhưng bản thỏa thuận ban đầu có điều khoản, một khi xuất hiện bất cứ hành vi lừa đảo nào, đương sự sẽ thu hồi vật phẩm. Hiện tại, đương sự của tôi nói có chứng cứ chứng minh hành vi vi phạm pháp luật trong cuộc đấu giá. Hơn nữa, đương sự cũng cho rằng, số tiền bán đấu giá chưa chắc đã sử dụng đúng mục đích, do đó, đương sự của tôi muốn thu hồi vật phẩm ngay lập tức, đồng thời chịu mọi trách nhiệm về chi phí phát sinh, quan trọng là hy vọng bên ông phối hợp làm việc.”

Thư ký Dụ bất lực gật đầu.

Bắt gặp bộ dạng nghiêm chỉnh của luật sư Châu, Tô Lạc đành đi ra chỗ khác, gọi điện Tiêu Kiến Thành.

Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Tô Lạc hết cách, không ngừng bấm đi bấm lại.

Đến cuộc thứ mười, cuối cùng cũng có người bắt máy, đó là giọng phụ nữ cố ý hạ thấp: “A lô…”

“Phiền cô cho tôi gặp Tiêu Kiến Thành.” Tô Lạc nói.

“Xin lỗi hiện anh ấy không tiện nghe điện thoại.” Người phụ nữ lịch sự trả lời. Tô Lạc nhận ra là người đẹp đi giày cao gót trong buổi tối hôm qua.

“Tôi là Tô Lạc, có việc rất gấp muốn tìm anh ta.”

“Xin lỗi cô anh ấy thật sự không tiện.” Người phụ nữ vẫn lịch sự từ chối.

Chợt nhớ ra vẫn chưa giới thiệu bản thân với đối phương, Tô Lạc bổ sung một câu: “Tôi là người tối qua uống rượu cùng anh ta.”

Nghe câu này, người phụ nữ liền tỏ ra nhiệt tình: “Là cô đấy à? Cô thế nào rồi? Kiến Thành ngủ đến giờ vẫn chưa dậy.”

“Phiền cô bảo anh ta nghe điện thoại. Tôi thật sự có việc gấp muốn tìm anh ta.”

“Không được, cô không biết đâu, đối với anh ấy, giấc ngủ là quan trọng nhất, nếu tự dưng đánh thức Kiến Thành, tôi sẽ bị anh ấy mắng chết.”

“Nhưng tôi không thể đợi được nữa, bên này có người được thu hồi vật phẩm.”

“Cái gì… Thu hồi gì cơ?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không hiểu tình hình.

Tô Lạc rất sốt ruột nhưng nhất thời không thể giải thích rõ ràng. Cô đi đi lại lại trên hành lang. Đúng lúc này, luật sư Châu rời khỏi văn phòng, cô lập tức chặn anh ta lại. “Bây giờ Tiêu Kiến Thành không thể nghe điện thoại, nhưng tối qua anh ta đã nhận lời tôi sẽ không thu hồi vật phẩm quyên tặng.”

“Xin lỗi, tôi không nhận được thông báo. Tôi cũng chỉ làm việc theo chức trách mà thôi.” Luật sư Châu nói.

“Anh có thể đợi một lát không? Đợi một tiếng đồng hồ thôi, tôi đang tìm cách gọi cho anh ta.”

“Chuyện này… chúng tôi đã sắp xếp cả rồi. Hay là tôi cứ mang về trước, sau này có thay đổi, các cô lại chuyển đồ về đây là được chứ gì?”

Thư ký Dụ đi tới, nói xen ngang: “Tô Lạc, cô định tìm ai thì nhanh lên đi! Chuyện này phải giải quyết ngay, làm gì có trò chuyển đi chuyển lại như trẻ con ấy.”

Tô Lạc hết cách, lại đưa điện thoại lên tai nhưng đối phương đã cúp máy. Cô đành gọi lại, người phụ nữ nghe máy, cất giọng trách móc: “Cô đừng gọi nữa, anh ấy sắp bị cô đánh thức đến nơi rồi. Hai tiếng sau cô liên lạc lại đi!”

“Hai người đang ở đâu?” Tô Lạc hỏi thẳng.

“Gì cơ?” Người phụ nữ tỏ ra kinh ngạc.

“Không cần cô đánh thức, tự tôi sẽ đến tìm anh ta.”

“Thế sao được. Cô đừng vội mà, xin hãy đợi một lát.”

Cô ta đang nói, đầu dây bên kia chợt vang lên một giọng nói khác: “Ai đấy?

Sao ồn ào thế?”

“Là cô gái tối qua uống rượu với anh.” Người phụ nữ đáp.

Sau đó, điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Kiến Thành: “Cô muốn gì?” Ngữ khí của anh ta mơ hồ, có chút bực dọc.

“Tiêu Tổng, luật sư của anh đang ở công ty đấu giá. Anh ta muốn thu hồi vật phẩm quyên tặng, phiền anh hãy nói với luật sư một câu có được không?”

“Nói gì?”

“Anh đã nhận lời không thu hồi.”

“Ai bảo tôi không thu hồi?” Tô Lạc không ngờ Tiêu Kiến Thành lại nói vậy.

“Nhưng tối qua…” Vì quá bất ngờ, Tô Lạc nhất thời không biết phản bác thế nào.

Tiêu Kiến Thành liền buông một câu: “Có chuyện gì cứ nói với luật sư, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.” Vừa dứt lời anh ta liền cúp máy.

Tô Lạc gọi lại nhưng đối phương đã tắt nguồn điện thoại.

Không ngờ Tiêu Kiến Thành lật lọng, lại nghĩ đến chuyện tối qua liều mạng đấu rượu với anh ta, Tô Lạc cảm thấy bản thân bị lừa gạt, viền mắt đỏ hoe trong giây lát.

Luật sư Châu và Thư ký Dụ ở bên cạnh im lặng nhìn cô.

Một lúc sau, luật sư Châu cất giọng ái ngại: “Tôi cứ đưa đồ về trước. Mọi người tìm Tiêu Tổng thương lượng, nếu cần thì có thể lại chuyển đến đây.”

Tô Lạc cúi đầu, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt.

Thư ký Dụ đáp: “Được rồi, chúng tôi sẽ nghĩ cách, cũng mong luật sư nói lại với bên kia, chắc là có sự hiểu nhầm nào đó chứ chúng tôi tuyệt đối không giở trò bịp bợm.”

Luật sư Châu đi vài bước, quay đầu nói với Thư ký Dụ và Tô Lạc: “Văn phòng làm việc của Tiêu Tổng ở tầng ba mươi tám tòa cao ốc Hằng Đông. Cũng có lúc Tiêu Tổng đến đó.” Nói xong, anh ta và mấy nhân viên lần lượt chuyển đồ ra ngoài.

Chú thích: 1. Ngũ Lương Dịch là nhãn hiệu rượu nổi tiếng Trung Quốc, giá khá cao.

Đây là loại rượu mạnh, từ năm mươi độ trở lên.

2. Thanh nhất sắc là thuật ngữ chơi mạt chược.

Chắc Bởi Hai Ta Đã Quá Vội Vàng Nói Yêu Thương

Yêu một người cũng giống như trồng một cái cây đợi ngày hái quả. Có người hăng hái chăm bẵm hàng ngày, nhưng khi quả vừa ra chưa kịp chín đã vội vàng ngắt khỏi cây, kết quả là mặn chát, không ăn được.

Hai người mới gặp nhau được một vài ngày, mặc dù rất có cảm tình, nhưng chưa kịp tìm hiểu xem đối phương thực chất là người ra sao, quan điểm sống của họ thế nào, thói quen của họ là gì, đã vội vã lao vào tình yêu, rồi không lâu lại không còn là gì của nhau nữa.

Có những người mới gặp đã yêu chết đi sống lại, đến khi phải cùng quyết định một việc hệ trọng thì lại chợt nhận ra lẽ sống của mình và đối phương quá khác biệt, không thể dung hòa nổi. Kết quả vẫn phũ phàng.

Bởi vậy mới nói, người ta càng dễ dãi với tình yêu thì họ sẽ càng thất vọng vì tình yêu đó. Người ta thường bỏ qua việc tìm hiểu người khác thật kỹ càng rồi mới nhận lời ở bên.

Nên qua những tháng ngày mật ngọt họ mới choàng nhận ra rằng hóa ra đối phương không hề tốt đẹp như giây phút đầu, họ thậm chí còn chẳng hiểu nổi mình cần gì, nghĩ gì, không hiểu sao ngày xưa lại có thể yêu một kẻ hoàn toàn không thể tìm được sự đồng cảm như thế…

Yêu một người là một khoảnh khắc, nhưng để ở bên một người lại là cả một quá trình dài cất công tìm hiểu, dung hòa, thay đổi, nhường nhịn và cố gắng vì nhau. Bởi vậy, nếu có gặp một người khiến mình rất-là-thích, và may sao họ cũng có cảm tình với mình, thì ai ơi xin đừng yêu vội!

Nếu thực sự là của nhau thì vội vã làm gì? Hãy cứ bắt đầu từ tình bạn, từ những quan tâm, chia sẻ chân thành, từ bạn bè và gia đình của nhau…nếu tất cả đều hòa hợp, hoặc tất cả những gì thuộc về ai kia đều khiến mình thấy có thể thay đổi, chấp nhận họ, thì hãy yêu.

Hãy để cái cây mình trồng phát triển thật tự nhiên rồi đơm hoa kết trái. Chỉ cần đừng quá nài ép, đừng vì quá mong chờ, đừng vì quá sợ mất mà gán cho nhau hai chữ yêu thương khi tình chưa chín đủ, thì quả đó rồi sẽ là quả ngọt.

Còn nếu dễ dàng nhận lời yêu một người thì cũng sẽ dễ dàng rời xa một người. Yêu và rời xa quá nhiều người, rồi sẽ đến lúc trái tim mình chai sạn mà chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra đâu là yêu thương thật lòng nữa.

Đôi khi mình gặp đúng người. Nhưng yêu sai cách, và rồi mất nhau!

4.3

/

5

(

3

bình chọn

)

Bài Thơ: Vội Vàng (Xuân Diệu

Đề bài: Phân tích bài thơ Vội vàng để thấy được niềm khát khao mãnh liệt trào dâng và tình yêu cuộc sống tha thiết, cháy bỏng của “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” cũng như cảm nhận được sự băn khoăn, lo lắng của Xuân Diệu trước những biến đổi nhanh chóng của thời gian.

Bài làm:

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tốiCòn hơn buồn le lói suốt trăm năm(Giục giã – Xuân Diệu)

Xuân Diệu là một trong những cây đại thụ lớn của nền thi ca Việt Nam, ông còn được mệnh danh là “ông hoàng” của những bài thơ tình cháy bỏng, nồng nàn. Ngay trong lời thơ hay đời thực thì Xuân Diệu lúc nào cũng thể hiện được cái khát khao mãnh liệt với tình yêu, với cuộc đời. Không giống như những nhà thơ mới cùng thời, Xuân Diệu đã sớm khẳng định được cái tôi riêng biệt trong chất sống sôi nổi, cuồng say của mình. Vội vàng là một sáng tác rất tiêu biểu, nói lên tiếng của một trái tim đang khát khao, cuồng si với lẽ sống cuộc đời. Bài cũng chứa đựng cả nỗi trăn trở, khắc khoải, lo âu của Xuân Diệu trước sự trôi nhanh vội vã của thời gian.

Xuân Diệu có bút danh là Trảo Nha, ông sinh ra ở quê mẹ Bình Định, nhưng lớn lên ở Quy Nhơn. Ông là thành viên của nhóm Tự lực văn đoàn cũng là cây bút mở đầu cho phong trào Thơ mới ở nước ta lúc bấy giờ. Các tác phẩm nổi bật trong giai đoạn này có: Thơ thơ (1938), Gửi hương cho gió (1945). Tham gia vào phong trào Cách mạng những năm 1944, Xuân Diệu trở thành một cây bút xuất sắc chuyên viết về đề tài ca gợi cách mạng, giọng thơ ông hùng tráng, giàu chất chính luận, và giàu nét tự sự trữ tình. Vội vàng là bài thơ được trích từ tập Thơ thơ (1938), được lấy cảm hứng từ một tâm hồn yêu cuộc sống thiết tha và những khám phá mới mẻ về triết lý nhân sinh của cuộc đời.

Mở đầu bài thơ tác giả đưa người đọc đến những cảm xúc vui tươi, yêu đời trước vẻ đẹp của mùa xuân mơn mởn. Vẻ đẹp đất trời hiện lên như một bức tranh nhiều màu sắc với những hình ảnh thiên nhiên thơ mộng, đẹp đẽ đến nao lòng. Trước mắt nhà thơ, cuộc sống đang diễn ra thật sôi động và tràn đầy nhựa sống:

Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mấtTôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi.Của ong bướm này đây tuần tháng mậtNày đây hoa của đồng nội xanh rìNày đây lá của cành tơ phơ phấtCủa yến anh này đây khúc tình siVà này đây ánh sáng chớp hàng miMỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửaTháng giêng ngon như một cặp môi gần

Có lẽ vì quá say mê trong niềm hạnh phúc tột cùng mà tác giả đã nảy ra trong đầu một ý nghĩ thật táo bạo “tắt nắng”,”buộc gió”, nắng và gió là những sự vật vô hình ta có thể cảm nhận bằng mắt nhưng tay ta lại chẳng thể chạm được. Nghệ thuật điệp từ “tôi muốn” kết hợp cùng các động từ mạnh đã cho người đọc thấy được niềm đam mê mãnh liệt và khát khao nắm giữ, chinh phục tạo hoá của nhà thơ. Khổ thơ ngũ ngôn mở đầu cho tác phẩm vừa cô đọng ý nghĩa nhưng cũng không kém phần cảm xúc.

Khung cảnh thiên nhiên rực rỡ sắc màu được Xuân Diệu miêu tả bằng những câu thơ bay bổng, rất sinh động. Khung cảnh non nước hiện lên trong thơ đẹp lung linh như một “thiên đường trên mặt đất”. Hình ảnh “ong bướm”, “hoa của đồng nội”, “lá của cành tơ”, “yến anh”,… qua con mắt của người nghệ sĩ tài hoa đã hiện lên thật đáng yêu, thật say đắm lòng người. Cuộc sống như bữa tiệc đang chào đón cùng những hương vị ngọt ngào, lãng mạng của “tuần tháng mật”, hương thơm trong lành của “đồng nội xanh rì”, âm thanh lôi cuốn trầm bổng như “khúc tình si”. Tình yêu lứa đôi hiện hữu khiến cho cuộc sống lại càng ấm áp, yêu đời và hạnh phúc ngập tràn khắp mọi nơi. Điệp cấu trúc “này đây” của Xuân Diệu được sử dụng thật tài tình và đầy khéo léo như lời mời gọi, phô bày hết những tinh hoa, tuyệt mỹ của cuộc sống. Những khi sáng sớm, “thần Vui hằng gõ cửa” ta lại chào đón một ngày mới trong niềm hân hoan, rạng rỡ. Hình ảnh so sánh đầy sáng tạo và rất gợi cảm “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”, tháng giêng tháng của mùa xuân tràn đầy sức sống được so sánh như “một cặp môi gần”, đó là bờ môi căng mọng tuyệt đẹp của người con gái đang độ xuân thì. Có thể nói cái nhìn của Xuân Diệu rất mới mẻ và độc đáo, ông đã lấy chuẩn mực cái đẹp của con người để miêu tả cảnh sắc của thiên nhiên. Đây quả là một câu thơ đặc sắc và có giá trị nghệ thuật vô cùng to lớn. Quá sung sướng với niềm khát khao của mình, tác giả đã vội vàng chạy theo nhịp sống hối hả, ông chẳng thể chờ “nắng hạ” bởi vì tâm hồn ông lúc nào cũng như đang là mùa xuân chói sáng.

Yêu cuộc sống tha thiết nhưng Xuân Diệu lại tận hưởng một cách vội vàng và bám riết, ông không giấu nổi cảm xúc lo âu, khắc khoải trong lòng. Cuộc đời là vô hạn nhưng đời người lại quá ngắn ngủi, những suy nghĩ trăn trở cứ hiện lên trong tâm hồn tác giả: Làm sao có thể níu kéo được thanh xuân? Làm sao có thể tận hưởng trọn vẹn cuộc đời?

Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gian,Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu tuổi trở chẳng hai lần thắm lạiCòn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Tác giả vui sướng xen lẫn nỗi lo lắng, hoài nghi. Ông sợ hãi tuổi trẻ sẽ qua đi nhanh như thời gian vô tình. “Xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua” câu thơ nghe tưởng như vô lý nhưng lại là quan điểm nhân sinh khéo léo được tác giả lồng ghép vào thơ, mỗi mùa “xuân” tới mang theo bao niềm tin, hy vọng nhưng cũng là nỗi buồn hiu quạnh của con người nhưng “xuân” cũng mang đi tuổi thanh xuân của ta. Đâu đó từng có câu hát vang vọng: “Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già đi một tuổi”, lòng người thì bao la nhưng không thắng nổi quy luật tạo hoá, mùa xuân thì cứ đi rồi tới, chỉ có con người là già đi theo thời gian. Những câu thơ có chút giọng hờn trách của nhà thơ: “Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn/Nếu tuổi trẻ chằng hai lần thắm lại”, thời gian thì dài bất tận mà đời người lại chỉ là phù du, rồi ai cũng trở về với cát bụi. Mối quan hệ đối kháng giữa thiên nhiên vĩnh hằng và con người bé nhỏ, Xuân Diệu sớm đã nhận ra được quy luật tất yếu ấy, ông đau khổ, tuyệt vọng và ôm trong mình mộng ước được sống mãi với cuộc đời. Nghệ thuật điệp từ “xuân”, phép đối xứng “rộng”, “chật” tạo cho mạch thêm thêm dồn dập, gấp gáp, tăng sức biểu cảm lôi cuốn người đọc. Những từ ngữ: “Tiếc, chia phôi, tiễn biệt, đứt, phai tàn”,… kết hợp với những dấu chấm than, dấu hỏi, các cặp vần gieo liên tiếp, tạo nên cả một khoảng trời buồn bã, ảm đạm, đau khổ và đầy nuối tiếc.

Đoạn thơ cuối là khát khao sống cháy bỏng, mong muốn được giao cảm với cuộc đời. Nhịp sống vội vàng, dồn dập được Xuân Diệu tái hiện bằng những câu thơ mang xúc cảm dạt dào và đầy cuồng nhiệt:

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởnTa muốn riết mây đưa và gió lượn,Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiềuVà non nước, và cây, và cỏ rạngCho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sángCho no nê thanh sắc của thời tươi– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Lời thúc giục vội vã “Mau đi thôi!”, cùng đại từ nhân xưng “ta” được điệp lại nhiều lần bộc lộ cái tôi mạnh mẽ của nhà thơ. Hàng loạt những hình ảnh thơ mộng, trữ tình “sự sống mơn mởn”, “mây đưa và gió lượn”, “cánh bướm với tình yêu”,… kết hợp với những động từ mạnh “ôm”, “riết”, “thâu” tạo nên giọng thơ say đắm, tận hưởng hương vị tình yêu nồng cháy. Câu thơ “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi” đầy táo bạo, mới lạ, động từ “cắn” khiến ta liên tưởng mùa xuân thật quyến rũ, gợi cho ta cảm giác muốn chiếm giữ lấy cái đẹp, cái tinh tuý ấy của thiên nhiên. Xuân Diệu nhận ra không thể thay đổi quy luật tạo hoá, những câu thơ cuối bài như lời khuyên của tác giả với độc giả: Mỗi người chỉ có một lần để sống vậy nên hãy sống cuộc đời ý nghĩa, cháy hết mình với đam mê, khát khao của bản thân để không phải nuối tiếc về sau.

Xuân Diệu là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”, hồn thơ ông mang đậm tính nhân văn, giọng thơ linh hoạt, ngôn từ sáng tạo, độc đáo, cách diễn đạt lôi cuốn, hấp dẫn người đọc. Bài thơ Vội vàng chứa đựng cả bầu trời tâm tư, cảm xúc của nhà thơ, thể hiện được nỗi niềm khát khao hoà nhập với cuộc đời của Xuân Diệu. Tác phẩm đã góp phần to lớn đưa tên tuổi ông vụt sáng trên bầu trời thi ca Việt Nam.

Xuân Diệu Và Quan Niệm Sống Qua Vội Vàng

Một trong số những bài thơ tiêu biểu cho thơ Xuân Diệu là bài Vội vàng in trong tập Thơ thơ thi phẩm được sáng tác trong những năm mười tám đôi mươi của của nhà thơ. là bài thơ thể hiện tình yêu nồng nàn của Xuân Diệu đối với cuộc sống tươi đẹp mà nhà thơ tự thấy phải gấp gáp nhận lấy. Bài thơ Vội vàng được mở đầu bằng bốn dòng thơ ngũ ngôn ngắn gọn, mạnh mẽ như lời tuyên bố về khát vọng của mình:

Tôi muốn tắt nắng đi, Cho màu đừng nhạt mất. Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa Tôi muốn buộc gió lại, Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa. Cho hương đừng bay đi. Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua, Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt. Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đàu mơn mởn, Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, chúng tôi Ta muốn say cánh bướm với tình yêu Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng. Con gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi Chim rộn ràng bỗng dứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại. Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời. Không cho dài thời trẻ của nhân gian

Tắt nắng, buộc gió là những điều con người không thể làm được, đó là những khát khao phi lí. Nhưng cái phi lí ấy lại có lí với trái tim của nhà thơ, bởi đó là trái tim đầy khao khát mãnh liệt, muốn sống đến trọn vẹn chữ “sống”, muốn giữ mãi cho mình những hương, những sắc của của cuộc đời. Mà cuộc đời trong cảm nhận của nhà thơ lại đẹp đẽ biết chừng nào, quý giá biết bao nhiêu. Nhà thơ thấy rằng trong cuộc sống, mọi thứ đều kì diệu, mỗi sự vật dù nhỏ bé đến đâu cũng đều dâng hiến cho đời những vẻ đẹp tinh tuý nhất của mình:

Của ong bướm này đây tuần tháng mật, Này đây hoa của đồng nội xanh rì, Này đây lá của cành tơ phơ phất, Của yến anh này đây khúc tình si Và này đây ánh sáng chớp hàng mi.

Bướm ong thì có tuần tháng mật đầy ngọt ngào, cuốn hút, đồng nội thì có vẻ đẹp của màu xanh mơn mởn và muôn hoa rực rỡ, cành tơ non thì có muôn lá rung rinh, ánh sáng bình minh như cái chớp mi của người đẹp…Những câu thơ có nhịp điệu thật nhanh, thật gấp gáp, sử dụng phép liệt kê, điệp ngữ, rất nhiều tính từ, cách liên tưởng táo bạo, đa tình. Cuộc sống trần gian hiện lên qua đó thật sống động, tươi tốt, đáng yêu, đáng sống, tràn ngập âm thanh, màu sắc tươi sáng, khai mở ra một thiên dường tồn tại chính trên cõi trần này. Với Xuân Diệu, cuộc đời lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, mỗi ngày mới đến là niềm vui cũng gõ cửa ùa vào theo:

Niềm vui như một vị thần độ lượng, ban phát hạnh phúc cho từng người. Phải nói rằng trong thơ Việt Nam, chưa ai có cách cảm nhận cuộc sống, mùa xuân như cách cảm nhận của Xuân Diệu:

Xuân Diệu chẳng lấy thiên nhiên làm chuẩn mực của cái đẹp khi so sánh với con người như thơ cổ mà lại lấy con người làm chuẩn mực để so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên. Nếu Nguyễn Du so vẻ đẹp của Thuý Vân-Thuý Kiều “Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da” thì Xuân Diệu lại liên tưởng ” Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”. Một cách so sánh rất riêng, rất táo bào, đầy tình yêu đời nồng nhiệt rất Xuân Diệu. Ông thấy mùa xuân với bao vẻ đẹp sinh động của nó giống như cặp môi đỏ mọng của thiếu nữ đang kề gần. Cách so sánh này chứa đựng bao rung động tận đáy lòng, vừa có sự khao khát, thèm muốn, háo hức rất thiêng liêng mà cũng rất trần tục. Nhà thơ yêu cuộc sống đến si mê, cháy bỏng! Có một cuộc sống đẹp như thế để sống, có bao hương sắc tuyệt diệu như thế để tận hưởng, con người ta sẽ sung sướng biết bao. Nhưng, tựa như một cung nhạc đang vút cao, đến đâybỗng chùng xuống:

Câu thơ bị ngắt làm hai, niềm vui sướng không được trọn vẹn. Bởi Xuân Diệu nhận ra rằng điều sung sướng ấy ngắn ngủi biết bao:

Xưa nay, người ta chỉ tiếc những kỉ niệm khi nó đã trở thành quá khứ, tiếc xuân khi nó đã không còn. Ở đây, Xuân Diệu với sự nhạy cảm lạ lùng của nhà thơ yêu cuộc sống đến đắm say, ông tiếc mùa xuân ngày khi mùa xuân vẫn còn đang phơi phới. Vì nhà thơ biết rằng thời gian sẽ trôi qua nhanh, mà với những gì quý giá, với những vẻ đẹp, thời gian còn tàn nhẫn trôi nhanh hơn gấp bội, nhanh đến khủng khiêp, phũ phàng. Cái non trẻ, thắm tươi rồi sẽ chẳng mấy mà già nua, héo úa. Điều ấy lại ảnh hưởng vô cùng to lớn đến Xuân Diệu:

Câu thơ đầy cảm giác buồn bã. Nhà thơ phát hiện ra một điều bi thảm cho mình: mùa xuân trôi qua, tuổi trẻ sẽ trôi qua. Mà khi tuổi trẻ đã trôi qua thì cuộc đời nào còn ý nghĩa gì nữa. Bởi quý giá nhất của cuộc đời, dất trời là mùa xuân, quý giá nhất của con người là tuổi trẻ. Con người khao khát vẻ đẹp tồn tại vĩnh cửu, nhưng cuộc đời lại có những quy luật vô cùng chặt chẽ và nghiệt ngã:

Thời gian thì vô hồi vô hạn, nhưng đời người thì hữu hạn. Con người trong cái hữu hạn ấy trở nên thật nhỏ bé, tội nghiệp và mong manh. Bao người lí luận rằng xuân đi xuân đến, nhưng với Xuân Diệu, ông chẳng thể tự an ủi mình mà trái lại, càng xót xa hơn:

Mùa xuân của đất trời đẹp lắm, quý giá lắm, nhưng mùa xuân chỉ quý giá, chỉ đẹp khi con người biết hưởng, được hưởng vẻ đẹp của nó. Khi con người chẳng còn trẻ mà tận hưởng mùa xuân thì xuân cũng mất hết ý nghĩa. Những câu thơ của Xuân Diệu vì thế mà chuyển sang giọng điệu buồn bã:

Tất cả đều buồn bã, đều mất hết ý vị, chỉ còn “rớm vị chia phôi”, chỉ biết “than thầm tiễn biệt”, chỉ còn “hờn dỗi phải bay đi”, chỉ “sợ độ phai tàn sắp sửa”. Trong thơ Việt Nam, ít ai có giọng thơ nuối tiếc thời gian, thương tiếc cuộc sống thiết tha dường ấy. Cũng vẫn gió lá hoa như đạo đầu nhưng đoạn trên rạo rực náo nức, đoạn này lại buồn thương ngậm ngùi, xót xa biết bao nhiêu. Nhà thơ kêu lên một cách tuyệt vọng:

Chẳng bao giờ! Ôi chẳng bao giờ nữa!

Nỗi đau đớn của Xuân Diệu phải sâu sắc lắm, cắt cứa lắm, thấm thía lắm thì mới bộc phát thành tiếng than kêu thống thiết dường ấy. Thời gian cứ mênh mông nhưng mùa xuân và tuổi trẻ của con người cứ ngắn ngủi. Con người chẳng thể làm được gì để biến cái hữu hạn của đời người thành cái vô hạn trường tồn cùng vũ trụ. Chỉ còn mỗi cách, đó là phải hối hả, phải đắm say mãnh liệt hơn, phải vội vàng thâu nhận đến mức độ cao nhất, nhiều nhất những vẻ đẹp nhân gian, những thứ ưúy giá của đời sống, của tuổi trẻ, mùa xuân. Xuân Diệu giục giã:

Những câu thơ mạnh bạo, gấp gáp, giục giã như một dòng suối ào ạt tuôn chảy, tưởng chừng ngôn từ xô đẩy vào nhau, chen lấn nhau để cho kịp mạch cảm xúc đang bừng lên sôi nổi của nhà thơ. Những tiếng “ta muốn” láy đi láy lại mãi như một điệp khúc bất tận để khẳng định niềm khao khát cháy bỏng muốn sống đến tận cùng cảm giác của Xuân Diệu. Một loạt điệp từ được sử dụng theo mức độ tăng dần của khao khát: muốn ôm – muốn riết – muốn say – muốn thâu – muốn cắn thể hiện tam trạng si mê đến cuồng nhiệt. Trong một câu thơ mà có đến ba hư từ “và” chứng tỏ Xuân Diệu nồng nhiệt đến rối rít, cuống quýt, như muốn cùng lúc dang tay ôm hết cả vũ trụ, cả cuộc đời, mùa xuân vào lòng mình. Sống như thế với Xuân Diệu mới thực là sống, mới đi đến tạn cùng của niềm hạnh phúc được sống.

Cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng, Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Hạnh phúc của sự sống là mùi thơm, ánh sáng, thanh sắc. Tận hưởng cuộc đời chính là có dược cảm nhận về những điều ấy ở độ tràn trề nhất. Xuân Diệu muốn tận hưởng cuộc sống cho đến “no nê”, “chuếnh choáng”, “đã đầy”. Trong niềm cảm hứng ở độ cao nhất, Xuân Diệu nhận ra cuộc đời, mùa xuân như một cái gì quý nhất, trọn vẹn như một trái đời đỏ hồng, chín mọng, thơm ngát, ngọt ngào, để cho nhà thơ tận hưởng trong niềm khao khát cao độ:

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi

Câu thơ là đỉnh cao của những khao khát sống, của tình yêu sống rạo rực trong con tim nồng cháy của Xuân Diệu.

Bài thơ Vội vàng thể hiện tam trạng đắm say bồng bột của một tấm lòng ham sống mãnh liệt. Bài thơ còn thể hiện một quan niệm sống sống gấp gáp vội vàng tận hưởng những hạnh phúc trần thế, một quan niệm sống lành mạnh và tích cực so với đương thời. Bài thơ là một sáng tác tiêu biểu cho phong cách thơ trẻ trung tươi mới của “nhà thơ của tình yêu”, bài thơ rất tự do, hình ảnh giàu sức gợi, giàu nhạc điệu và cách liên tưởng rất hiện đại. Tâm trạng yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt trong tác phẩm khẳng định tư tưởng nhân văn của nhà thơ. Cho đến nay, nội dung thúc giục mọi người sống có nghĩa trong cuộc sống thực tại của bài thơ vẫn còn bao ý nghĩa với thế hệ trẻ.